Lâm Vãn Khanh sửng sốt, trên mặt mang theo nụ cười khiêm tốn thường ngày, “Sao đại nhân luôn không tin ti chức thế.”
Tô Mạch Ức yên lặng nhìn nàng, vẻ mặt phức tạp.
Ánh mặt trời chói chang, gió thổi vi vu, giữa họ là một con đường băng giá, chỉ có thể đồng thời dừng bước.
Một lúc lâu sau, Tô Mạch Ức trầm giọng nói: “Lâm lục sự muốn bản quan tin ngươi, nhưng khi nào ngươi mới tin bản quan.”
Lâm Vãn Khanh nghẹn lời, không nói được gì.
“Nếu đã như vậy,” Tô Mạch Ức cười lạnh, “Sau này không cần Lâm lục sự bận tâm đến vụ án của Tống Chính Hành.”
Tô đại nhân kiên quyết nói được thì làm được, hành động thật đáng kinh ngạc. Cùng lúc với quyết định này, nàng được chuyển đến nơi của Đại Lý Tự thừa, phụ trách ghi chép công đường.
Công đường khác với phía Tô Mạch Ức, đa số các vụ án đã có nhân chứng và bằng chứng vô cùng thuyết phục vào thời điểm đến đây, chỉ còn lại quyết định của phán quan.
Đột nhiên biến thành công cụ viết chữ, Lâm Vãn Khanh bị chôn vùi trong đống khẩu cung mỗi ngày nên cảm thấy uất hận trong lòng.
Điều khiến cho người ta phẫn nộ hơn là, có rất nhiều lần, Lâm Vãn Khanh nhìn thấy Tô Mạch Ức bước vào thư phòng, nàng lập tức muốn cầu kiến, nhưng lại bị Diệp Thanh thông báo với vẻ mặt bất đắc dĩ, “Đại nhân nói rằng ngài ấy không ở trong.”
Được rồi……
Tính tình chó má của Tô đại nhân nổi lên, không ai làm gì được.
Nàng không thể nói cho Tô Mạch Ức biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ly-tu-khanh/652944/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.