Ở chợ phía tây của Thịnh Kinh, người đi bộ kề vai sát cánh, cửa hàng san sát nối tiếp nhau, đây là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày.
Một bàn tay trắng nõn thon dài vươn ra từ cửa sổ của nhã gian trên tầng hai, vén rèm trúc che mưa lên.
“Sao còn chưa ra……” Lâm Vãn Khanh nhíu mày lẩm bẩm, chiếc cổ trắng như tuyết duỗi dài, lộ ra đường cong duyên dáng một bên.
Ánh mắt Tô Mạch Ức đờ đẫn trong chớp mắt, vội vàng cúi đầu uống trà.
Để che giấu tai mắt người khác, hôm nay Lâm Vãn Khanh giả làm nha hoàn theo hầu lang quân, đến Tống phủ theo dõi cùng với Tô Mạch Ức trong bộ thường phục.
Hai người đi theo tỳ nữ khập khiễng tới chợ phía tây từ lúc sáng sớm, vốn định mời người ta đến hỏi, nhưng e ngại có nhiều người đi lại trên đường, Tô Mạch Ức sợ rút dây động rừng, cho nên quyết định đi theo nàng trước, bắt nàng thẩm vấn khi tìm thấy cơ hội.
“Đại nhân,” Lâm Vãn Khanh thấy không có phản ứng nào, xoay người nhìn Tô Mạch Ức than thở: “Người này đã vào gần nửa canh giờ, hay là biết chúng ta theo dõi nàng nên đã chạy mất?”
Tô Mạch Ức theo tay Lâm Vãn Khanh nhìn ra bên ngoài, bình thản nói: “Sẽ không. Chợ phía tây chỉ có một cổng, ra vào cần phải đi ngang qua đây, trừ phi nàng ta đào hầm hoặc trèo tường.”
“Ờ,” Lâm Vãn Khanh gật đầu, ngượng ngùng nói: “Cũng đúng.”
Tô Mạch Ức thấy nàng không yên tâm, hắn bưng bình trà, rót đầy nước trà, nhúng một chút lên bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ly-tu-khanh/652943/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.