Từ ngày đó, Nick dưỡng thành thói xấu thích dùng đuôi ném đá tới để trêu chọc Dương Phàm. Có lúc bọn họ ăn cơm xong xuôi, vẫn chưa tới thời gian nghỉ ngơi buổi tối, hắn đã dùng cái đuôi đánh bay cục đá nhỏ bên cạnh tới để làm cô vui vẻ.
. . . . . . Có lẽ hắn hiểu lầm đây là trò chơi cô thích.
Chừng mấy ngày sau Dương Phàm mới đoán được nguyên nhân này, nhìn bộ mặt phớt tỉnh của hắn khi ném tảng đá qua chọc cô, trong lòng cô nước mắt chảy ròng.
Nhìn qua bên cạnh một chút, người Nick nuôi con khỉ Na Na kia vẫn thường hay bắt lấy cánh tay của nó, bắt chước nhánh cây để con khỉ đu tới đu lui trên hai cái cánh tay. Người Nick chăn ngựa trâu sẽ cực kỳ dịu dàng vuốt lông cho con ngựa trâu, con ngựa trâu kia sẽ rất vui vẻ mà vung đuôi.
Cho nên, người Nick có ‘bạn đời’ có vẻ có cuộc sống tình thú hơn người Nick ‘độc thân’, cô không thấy người Nick độc thân nào có hành động ‘chơi đùa’ tương tự.
Nghe nói trò chơi rất có lợi cho việc phát triển trí óc.
Dương Phàm nghĩ như vậy liền tràn đầy lòng tin hơn về trò chơi cùng Nick!
Cô phát minh ra nhiều trò chơi có độ huấn luyện chuẩn xác hơn, ví như khi cô ném một tảng đá qua thì Nick phải dùng một tảng đá khác đánh trúng tảng đá cô ném tới.
Khả năng lý giải của Nick rất mạnh, khi cô thử dùng một tảng đá đập vào tảng đá của hắn xong, hắn liền hiểu đây là một trò chơi mới khác. Khi cô ra hiệu cho hắn để hắn chú ý đến phương hướng cô ném tảng đá trong tay, hắn vô cùng nhanh chóng dùng đuôi đánh bay một tảng đá vào giữa không trung, đánh bay tảng đá cô ném ra.
Hai tảng đá chạm vào nhau trên không trung rồi rớt xuống, Dương Phàm vui vẻ ôm lấy Nick, thưởng cho hắn một cái hôn lên má, sau đó đem má bên kia của mình hướng về phía hắn, hắn cũng hôn cô một cái.
Cô càng vui vẻ.
Từ lần trước, sau khi cô hôn hắn xong đã suy nghĩ rất nhiều. Có thể dạy hắn biểu đạt tình cảm hay không? Ví như cô hôn hắn, rồi bày cho hắn hôn lại cô.
Giống như cô nghĩ, tính bắt chước của người Nick là thiên tính. Không cần làm nhiều lần, chỉ cần bọn họ hiểu là có thể lập tức học được.
Có một lần cô hôn hắn rồi nghiêng một bên mặt về phía hắn, chủ động tiến sát đụng miệng hắn một cái, từ đó trở về sau, khi cô nghiêng mặt về phía hắn, hắn liền biết cô muốn gì rồi.
Hơn nữa hắn cũng biết cô cười là khích lệ. Lúc hắn làm đúng chuyện cô muốn hắn làm, cô đều nhảy tới ôm hắn, hôn hắn. Nếu như hắn làm sai, cô sẽ thật khoa trương cau mày khoát tay.
Cô cho rằng người Nick nhất định có ngôn ngữ cơ thể. Cô phải nâng cấp nó để ngôn ngữ cơ thể của họ phong phú hơn.
Người Nick có rất ít biểu cảm, nhưng từ từ cô phát hiện hình như Nick muốn bắt chước cô ‘cười’ và ‘cau mày’. Mặc dù hắn làm vô cùng cứng rắn, nhìn rất đáng sợ, lúc đầu thậm chí cô còn cho rằng hắn đang nổi giận muốn cắn cô nên gương mặt mới có thể co rúm như vậy.
Mấy lần sau cô mới phát hiện ra hắn đang ‘ cười ’.
Dương Phàm ôm ngực thiếu chút nữa thét cứu mạng, nhưng rồi lại thấy thật đáng buồn. Không biết là khuôn mặt của người Nick không có biểu cảm thật đáng buồn hay là cô thật đáng buồn nữa.
Cuối cùng cô vẫn khích lệ hắn ‘ cười ’, ôm lấy Nick, sau đó hôn một cái lên mặt hắn.
Bất luận thế nào, hành động này vẫn nên khích lệ. Cô hi vọng hắn có thể trở nên tốt hơn.
Cô còn muốn dạy hắn nói chuyện. Lòng tham của con người là vô đáy, khi Nick học xong cách dùng vẻ mặt để diễn tả cảm xúc, cô liền bắt đầu mong đợi hắn có thể làm được nhiều hơn.
Người Nick rất ít khi lên tiếng, mặc dù bọn họ có bộ máy phát âm.
Dương Phàm cho rằng bọn họ chỉ sử dụng tiếng nói vào một thời điểm nhất định nào đó, lúc đánh dấu chủ quyền hoặc là lúc khẩn cấp. Bình thường bọn họ rất ít trao đổi với đồng loại.
Cô so sánh người Nick với nhân loại. Con người ta giao tiếp phần nhiều là với người thân và bạn bè, ví như cha mẹ con cái hoặc người yêu. Nhưng người Nick rất ít quan tâm đến con cái, bạn đời cũng đều là dị tộc, cho nên cũng khó trách bọn họ không cần phải nói chuyện.
Cô hy vọng Nick có thể bắt chước nói chuyện, cũng hi vọng hắn có thể bắt chước cô.
Cô thử dạy hắn nói ‘ Nick ’. Cô gọi hắn hai ngày, hắn nhìn cô hai ngày. Cô vừa gọi, hắn liền nhìn cô. Cô xoa gương mặt cùng cổ họng của hắn, nói ‘ Ni —— ck ——’ thật chậm, sau đó mong chờ nhìn hắn.
Hắn nhìn cô không chớp mắt, giống như đang chờ cô nói xem cô gọi hắn là có chuyện gì.
Cô xoa gương mặt cùng cổ họng của hắn lần nữa, há to mồm để hắn thấy đầu lưỡi của cô phát ra tiếng ‘ Nick ’, kết quả hắn vẫn cứ nhìn cô.
Cuối cùng cô thừa nhận việc vừa bắt đầu đã học từ ‘ Nick ’ là quá phức tạp, cần phải học từ đơn giản hơn.
Sau đó, cô nhìn hắn há to mồm nói ‘ a ’ hai ngày, kết quả là, có lẽ trừ việc Nick thấy rõ cổ họng của cô trông như thế nào ra thì cái gì hắn cũng không học được.
Dương Phàm cố gắng hơn nửa tháng, chưa thừa nhận thất bại, chỉ là cô lại phát hiện ra một đặc điểm của người Nick. Bọn họ bắt chước hành động rất nhanh, nhưng ở những phương diện khác thì không có ý thức bắt chước.
Có thất bại mới có thành công, cô nghĩ như vậy, có thể là trong khoảng thời gian này cô vì một chút thành tựu mà tự ảo tưởng. Con đường thành công luôn rất dài, nếu trước khi mùa đông này kết thúc cô có thể dạy cho Nick nói ‘ a ’, như vậy cô liền thỏa mãn.
Từ việc dạy cho hắn nói chuyện để hai người hiểu nhau thụt lùi đến nước chỉ cần dạy hắn phát ra một âm, lại một lần nữa Dương Phàm đầy ắp nhiệt tình. Lúc đầu không có việc gì làm cô liền nhìn Nick nói ‘ a ’, có lúc thuận miệng còn hát luôn một tràng ‘a,b,c,d,e,f,g,h,y,j,k,l,m,n. . . . . . ’, vừa hát vừa nhảy quanh Nick.
Lại qua nửa tháng, khi cô vây quanh Nick hát vần vừa nhảy múa thì con khỉ Na Na cũng đã học được cách nhảy quanh người Nick - ‘bạn đời’ của nó, vừa nhảy vừa kêu: "A! A ——! A!"
Dương Phàm ôm Nick, nhìn Na Na, cảm thấy nếu mình đổi đối tượng giáo dục nói không chừng tỷ lệ thành công cao hơn một chút.
Sau đó cô lại an ủi mình, Na Na có thể học nhanh như vậy là vì bộ máy phát âm của nó tương đối giống cô. Nick học không được có thể cũng là vì bộ máy phát âm của hắn không giống cô.
Cho nên đây không phải là lỗi của Nick, cũng không phải là lỗi của cô. Nhưng sau đó cô lại nghĩ đến chuyện các nhà khoa học chưa bao giờ dạy khỉ nói tiếng người, giống như cô không thể nào dạy Na Na, dĩ nhiên cũng không thể dạy Nick.
Trước khi thất vọng bao trùm lấy cô, cô quyết định dẹp hết những kết luận lý trí qua một bên. Cô muốn thử một chút, dù không dạy được Nick nói chuyện cũng không có nghĩa là bọn họ không thể hiểu nhau, cô có thể thông qua cách khác, trên thực tế bây giờ bọn họ đã tốt hơn nhiều so với lúc đầu, ít nhất bây giờ cô tuyệt đối tin Nick sẽ không làm cô bị tổn thương.
Còn nữa, xem như cô không thể dạy hắn nói chuyện được, nhưng dù chỉ dạy hắn phát ra được một tiếng cũng là tốt rồi.
Dương Phàm đem việc dạy Nick phát âm trở thành mục tiêu, có lẽ sau khi hoàn thành mục tiêu này cô sẽ có nhiều lòng tin hơn. Cô từ cực đoan này đi tới cực đoan khác, trước kia cô cố gắng học mọi hành động của Nick, suy đoán xem những hành động đó có ý nghĩa gì, dùng điều này để lấy dũng khí đối mặt với cuộc sống ở nơi đây. Cô biết, hiểu càng nhiều càng dễ dàng sống ở chỗ này.
Bây giờ hoàn toàn ngược lại, ngày nào cô cũng nói lảm nhảm với Nick, muốn làm cho hắn hiểu mình. Dù sao hắn đã học xong biểu cảm, ai biết được hắn có thể học được chuyện gì khác nữa?
Người Nick nuôi con khỉ kia đã học được cách ở chung cùng con khỉ, người Nick nuôi ngựa trâu cũng học được cách ở chung với ngựa trâu. Giống như vậy, Nick cũng có thể học cô, ít nhất bây giờ hắn đã hiểu rõ cô hơn.
Cố gắng của cô không uổng phí, Nick quả thật đã thay đổi. Có thể hắn không biết chuyện cô nói mãi không ngừng là chuyện gì, nhưng hắn vẫn luôn nghe rất nghiêm túc. Cô vung tay múa chân, biểu cảm phong phú, hắn cũng học càng ngày càng nhanh. Mặc dù bây giờ hắn ‘cười’ còn rất cứng ngắc, nhưng cô đã có thể nhận ra hắn đang cười.
Ngày đó hắn còn cười với một người Nick khác. Cảm xúc của Dương Phàm không thua gì người thấy thế giới mới hình thành! Đợi cô kích động xong, lại nghĩ đây cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, nói không chừng đợi đến khi cô tắt thở rồi cũng không thấy được cảnh người Nick mỉm cười bắt tay nhay, đừng có nằm mơ.
Trong chốc lát ý chí mạnh mẽ, trong chốt lát lại chán ngán thất vọng, điều này cũng không phải do Dương Phàm lạnh nhạt bất ổn. Loài người tiến hóa cần vài chục vạn năm, hành động của cô bây giờ gọi là gieo mầm mống của trí khôn, dù gì thì lúc xuất phát cũng có một phần công lao của cô. Nghĩ như vậy, cảm xúc của Dương Phàm xao động, sau đó cô lại vui vẻ dạy Nick nói chuyện.
Gần đây Nick cũng phát hiện ra cô có trò chơi mới, đó là thích nói chuyện với hắn. Mỗi lần như thế hắn đều nhìn thẳng vào mắt cô, giống như hắn nghe hiểu những điều cô nói, mặc kệ cô nói gì cũng nghiêm túc nghe. Dần dà, coi như là không có được câu trả lời, nhưng Dương Phàm vẫn cảm thấy mình càng thân thiết với Nick hơn.
Ngày cứ thể trôi qua, rốt cuộc, mùa đông đã sắp kết thúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]