Chương trước
Chương sau
Trương Vệ nhìn thấy nữ nhân như vậy thì không chần chừ, chạy đến xem xét.

Vết thương này phải to chừng một cái cổ tay của Trương Vệ hoặc nhỏ hơn bởi vì chàng ở xa kèm ánh sáng không rõ ràng nên không thể nào nhìn thấy rõ được, nhưng với tình trạng như vậy nữ nhân vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ. Thấy Trương Vệ chạy lại gần, gương mặt lộ rõ sự bực tức, quát:

"Ai cho ngươi lại đây, Ta không cần ngươi giúp."

Từ lúc Trương Vệ gặp nữ nhân cho đến tận giây phút này, có thể nói hai người không thân thiết đối mức độ quan tâm nhau như vậy. Tuy nhiên gương mặt này của nữ nhân khiến chàng cũng bất ngờ. Đúng là nữ nhân càng đẹp khi mà họ giận lên thì cũng thật là đáng sợ chẳng kém gì mãnh hổ gầm thét.

Trương Vệ khựng lại trước lời nói đó, chàng cũng định rời đi vì dù gì cô gái này có thể thuần phục Hàn Nha Thảo, kèm theo việc có thể đánh ngang cơ với Ma Khuyển Vương nhất định không cùng đẳng cấp với chàng. Có thể nữ nhân này là Dược Sư bật cao, minh chứng qua việc nàng rất rành về dược liệu và cái giỏ nàng ta mang theo cũng toàn là dược phẩm bậc bạc trở lên. Có lẻ quan tâm nàng ta là dư thừa.

Trương Vệ cũng không muốn dây dưa với cô nương kỳ lạ này thêm. Bởi vì dù gì chính nàng cũng đã mở miệng, kèm thêm trong lòng chàng cũng có một chút gì đó hận, nếu nàng ta không thần hành nhanh bỏ chàng lại, thì chàng đã không phải đối diện với của tử như vậy. Nghĩ sao thì làm vậy chàng xoay lưng lại về phía nữ nhân. Bước nhanh đi tiếp mà không một lời từ biệt.

Đột nhiên chàng dừng lại, gương mặt cúi xuống. Bàn tay chậm chậm xiết lại.

"Ai bảo ta nợ cô nương." Lời nói vừa dứt Trương Vệ xoay người về phía nữ nhân, tướng đi dứt khoát tiến đến chỗ nàng.

"Thứ lỗi cho ta lỗ mãn." Sau khi đến gần chàng liền ngồi xuống.

Đôi mắt đen tuyền của nữ nhân lộ ra vẻ bất ngờ. Khi nàng chưa kịp nói gì thì Trương Vệ đưa bàn tay trắng của mình chạm đến đôi chân đang không ngừng xuất huyết của nàng.

Đương nhiên nàng ấy không dễ dàng gì mà để cho Trương Vệ chạm đến mình, mặt dù bản thân đang đau đớn nhưng vẫn dùng lực vung bàn tay tát Trương Vệ một cái thật mạnh chẳng kém cạnh với vết thương là bao nhiêu.

" Bốp "

Cái tát lớn đến nỗi, âm thanh của nó làm cho những con chim đang trú trong những tán cây phải bay ra khỏi ổ trú ẩn của mình.

Gương mặt trắng trẻo của Trương Vệ đã in hằng năm ngón tay đỏ và nghiêng qua một bên. Sau cái tát đau điến đó thì không gian chợt ngưng trệ lại



Con ngươi nữ nhân không ngừng dao động, nàng cũng không muốn xuống tay tát Trương Vệ mạnh như vậy, Nhưng không kiềm chế được cảm xúc nên có đôi phần nóng giận mà ra tay. Bàn tay nàng run run, ánh mắt nhìn thấy trên gương mặt thanh tú của Trương Vệ được bàn tay nhỏ của mình khắc họa lên năm ngón tay hằn sâu như thế thì cũng có một chút đau xót.

Môi miệng nàng muốn mở lời xin lỗi Trương Vệ nhưng không biết nên mở lời như thế nào nên lời nói vẫn như có gì đó chắn ngang không thể thốt ra, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Trương Vệ đợi chờ phản ứng của chàng.

Còn về phần mình, mặt dù ăn một cái tát không thể nào đau hơn. Từ nhỏ đến lớn chàng chưa bao giờ chịu một cái tát nào đau như vậy cả, đây là lần đầu tiên. Cứ tưởng là chàng sẽ giận dữ nhưng không Trương Vệ đã đáp lại nó chỉ bằng một nụ cười. Sau đó xoay cổ lại, mặc cho má phải đang rất đau và rát, bàn tay chàng vẫn tiến đến bàn chân bên trái của nữ nhân cầm lấy nó lên mà dò xét.

Nữ nhân thấy vậy thì cũng không nỡ, xuống tay tiếp, ngại ngùng để cho Trương Vệ xem xét, ánh mắt chăm chú nhìn Trương Vệ, long lanh sống động nhận lấy sự quan tâm này.

Trương Vệ nâng niu nhẹ nhàng bàn chân lên, chầm chậm tháo hài ra khỏi chân nàng. Đôi tất bên trong màu trắng cũng đã chuyển sang màu đỏ thẩm, đủ thấy vết thương này nặng đến thế nào. Trương Vệ định tháo nó ra luôn, nhưng chợt dừng lại một chút, vì giờ một lần nữa Trương Vệ lại va chạm với thể xác của nữ nhân này thêm một lần nữa.

"Nếu ngươi không dám thì để ta tự làm." Nữ nhân nhẹ nhàng ôn nhu nói, nhưng trong lời nói cũng có chút e thẹn. Gương mặt không giấu được đã ửng lên một chút đỏ.

"Đã là y sư chữa bệnh thì không phân biệt nam nữ, huống chi lúc này chỉ là bàn chân. Nếu cô đã không sợ thiệt thì ta sợ gì chứ?"Trương Vệ bình thản đáp. Ánh mắt khẽ liếc nhìn nữ nhân dò xét biểu cảm của nàng.

Nữ nhân bẻn lẽn nhìn đi hướng khác để Trương Vệ tùy ý hành sự.

Sau khi Trương Vệ gỡ tất bên trong ra, thì gương mặt chàng hiện lên vẻ mặt đau xót, bàn chân nhỏ nhắn của nữ nhân này đã bị một vết thương hình tròn đâm sâu vào da. Không rõ là sâu đến xương hay chưa nhưng máu đang không ngừng chảy ra.

Trong khi bàn tay cầm lấy bàn chân nhỏ bé ấy thì tâm trí chàng lại chợt nhớ lại một chuyện lúc nãy. Chàng liền nở một nụ cười ấm áp.

Ngay cả Trương Vệ cũng phải khâm phục cô nương này bị thương đến như vậy mà gương mặt vẫn không một chút cảm xúc gì. Nếu là chàng chắc giờ này mặt mũi đã trắng bệt khóc la om xòm vì đau mất rồi. Trương Vệ liền giơ ngón tay trỏ lên làm chỉ hình. Trực tiếp phong bế ***** ** quanh vết thương đó để cầm máu.

Sau đó xé vạt áo bên trong của mình tạo ra một tấm băng gạch dài. Lấy nó mà sơ cứu cho nữ nhân. Trương Vệ buộc miệng hỏi:

"Vết thương này không hề nhẹ, sau một nữ nhân yếu đuối như cô nương lại không thấy đau chứ."

"Thật ra lúc này ta đã uống một viên Tục Mệnh Hoàn. Nhằm hạn chế cơn đau, nhưng không ngờ vết thương này mỗi lúc một nặng hơn." Nữ nhân đáp lại bằng một nụ cười, nói:"Nhưng mà ta vẫn chưa biết tên của ngươi đấy, ngươi tên họ là gì?"



"Trương Vệ. Còn cao danh quý tánh của cô nương?"

"Thẩm Y Y."

Trương Vệ vừa nghe đến tên này thì gương mặt có một chút biến đổi, bàn tay thì vẫn đang băng bó nhưng ánh mắt liếc nhìn ngọc bội của Y Y, nó có một hình dạng như một ổ khóa bằng sắc màu xanh lục. Ghi trên đó hai chữ Thẩm gia. Lúc này Trương Vệ mới nhận định được danh phận của nữ nhân trước mặt. Ngẩng mặt lên nhìn Y Y và hỏi:

"Cô là người của Kim Châm Thẩm Gia."

Thẩm Y Y gật đầu thừa nhận

".Chả trách thân pháp cô nương bất phàm như vậy."Trương Vệ buộc miệng khen.

Nữ nhân cũng đồng dạng với Trương Vệ nàng đưa ánh mắt nhìn về ngọc bội của Trương Vệ. Sau đó mỉm cười ôn nhu hỏi nhỏ:

"Ngươi là con trai của Trương Bảo chủ. Phải không?"

Trương Vệ đang bận việc băng bó nhưng nghe nhắc đến thân phụ thì toàn thân khẽ rung nhẹ. Dừng tay một chút, liền đáp lại:

"Đúng ta là hài tử của Trương Bảo."

"Vậy là chúng ta có cơ hội gặp lại nhau rồi. Vì ta được Thẩm gia điều đến làm việc ở Dược đường ở Đế Đô."

Trương Vệ cười gượng, đáp:

"Ta nghĩ chúng ta không nên gặp lại nhau thì sẽ tốt cho cô nương hơn."

Thẩm Y Y định bắt chuyện thêm nhưng khi ánh mắt nàng nhìn thấy biểu cảm khó coi trên gương mặt của Trương Vệ thì đành thu lại ý định, yên lặng mà nhìn cậu. Lúc này tâm trạng của chàng lúc này hỗn tạp bởi vì cái tên Kim Châm Thẩm Gia đã khiến chàng có một chút lo lắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.