Trương Đức Ngọc chân trước mới vừa đi thì sau lưng một tiểu thái giám khác lại trở vào, nói rằng Thôi chỉ huy sứ cầu kiến.
Nghe thái giám nói Thôi Hào cầu kiến, mắt Vệ Trường Diêu sáng lên. Nàng vốn định thuyết phục Vĩnh Hoà đế cho mình đối chất với Thôi Hào và Vệ Ngữ Đường. Chẳng qua theo ý của Vĩnh Hoà đế thì buộc nàng phải chờ một hai ngày. Nhưng nàng không muốn chờ. Chờ lâu một khắc thì rủi ro sẽ tăng thêm một phần.
Nàng không chờ nổi.
Hiện tại Thôi Hào đã chủ động cầu kiến. Nếu nàng có thể bắt lấy cơ hội này, thuyết phục Vĩnh Hoà đế, lại gọi cả Sơ Lặc cùng Vệ Ngữ Đường tới lập tức đối chất thì nàng không chỉ bớt muộn phiền chuyện hoà thân mà Sơ Lặc cũng đảm bảo được sự an toàn.
Dẫu sao nào ai biết, có người muốn triệt đường lui của nàng, giết người diệt khẩu, chết không đối chứng hay không.
Vệ Trường Diêu nhìn chằm chằm vào Vĩnh Hoà đế. Ánh mắt mãnh liệt đến mức làm lưng ông ta nhồn nhột, khó mà bỏ qua.
Giờ phút này Vĩnh Hoà đế đã đoán được tâm tư của Vệ Trường Diêu, cuối cùng hơi mềm lòng. Đành vậy, cứ theo ý nàng thôi.
Ông ta mở miệng nói với tiểu thái giám vẻ mặt thấp thỏm: "Cho Thôi Hào vào."
Tiểu thái giám cũng cảm nhận được bầu không khí thất thường trong Ngự Thư phòng. Lòng hắn thấp thỏm không thôi nên sợ mình sai chỗ nào; làm chủ tử tức giận, nghe lời Vĩnh Hoà đế nói, hắn như được đại xá, dập đầu rồi đi xuống, chẳng dám ở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lua-dao-va-tu-xuan-dao/215528/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.