Edit: Mei A Mei
Trương Đức Ngọc trở ra thì thấy Vệ Trường Diêu vẫn giữ nguyên tư thế trước khi hắn bước vào Ngự Thư phòng. Hắn thở dài trong lòng, nhẹ giọng nói: "Điện hạ, vào thôi."
Hình như lại nhớ ra điều gì, hắn dặn: "Điện hạ đừng dỗi hoàng thượng, phải nhận sai đúng lúc."
Vệ Trường Diêu nhướng mày. Trương Đức Ngọc này có tiếng là khéo đưa đẩy, sao hôm nay lại lấy lòng nàng? Trừ phi...Đối với những chuyện nàng làm, Vĩnh Hoà đế rõ như lòng bàn tay, cực kì phẫn nộ. Phẫn nộ thì cứ phẫn nộ đi. Nàng nhận hết. Nhưng để nàng hoà thân thay Vệ Ngữ Đường, thế phải nghĩ lại rồi.
Vệ Trường Diêu rũ mắt. Gương mặt trầm tĩnh.
"Đa tạ Trương công công đã nhắc nhở. Bản cung biết rồi."
Dứt lời, một mình vào Ngự Thư phòng.
Vệ Trường Diêu vừa đi vào đã trông thấy Vĩnh Hoà đế. Lúc này ông ta đang ngồi trên bản toạ khắc rồng, khí chất cao quý, thần sắc khó lường. Chắc vì thường xuyên ưu quốc ưu dân* nên trán ông ta có một nếp nhăn sâu ở giữa mày, nhìn uy nghiêm mười phần. Ánh mắt trang nghiêm, không cho phép xâm phạm.
*: Lo cho nước, lo cho dân
Lông mi Vệ Trường Diêu khẽ run. Nàng quỳ xuống hành lễ Vĩnh Hoà đế. Vốn dĩ, nàng chỉ cần làm lễ vạn phúc, chẳng qua tình hình hôm nay khiến nàng không thể không hành đại lễ với Vĩnh Hoà đế.
"Sùng Huy khấu kiến phụ hoàng."
Nhìn Vệ Trường Diêu quỳ xuống đất nhưng chưa đứng dậy, lòng Vĩnh Hoà đế phức tạp. Ông ta nhắm chặt mắt, nghiêm giọng: "Sùng Huy, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lua-dao-va-tu-xuan-dao/215527/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.