Chương trước
Chương sau
Trường học vũ đạo sắp xếp ngày nghỉ có chút đặc biệt, kỳ nghỉ sẽ kéo dài 10 ngày cho đến hết Tết Nguyên Đán, khoảng thời gian đó dù rằng Lai Nghi không có tiết nhưng vũ đoàn vẫn phải tập luyện, huống chi là Kinh Lạc Vân và Lưu Tinh Chi lại còn là người đứng đầu, cũng bởi đầu xuân sang năm bọn họ sẽ phải biểu diễn ở tất cả các rạp hát lớn.

Giang Thâm vẫn nhớ trong lòng là Bạch Cẩn Nhất muốn tới xem cậu nhảy múa, vì vậy mặt dày hỏi Kinh Lạc Vân chuyện mua vé ngồi trước.

Sau khi Kinh Lạc Vân nghe thì có chút kinh ngạc, “Em muốn mua đưa cho ai à?”

Giang Thâm gật đầu, mất tự nhiên nói, “Vâng ạ… muốn tặng cho một người bạn của em.”

Lưu Tinh Chi đang giạng chân ở bên cạnh, thuận miệng hỏi: “Là người bạn đi Bently tới đón cậu mỗi ngày ấy sao?”

Giang Thâm ngơ ngác, “Bently là cái gì…?”

Lưu Tinh Chi hận không thể trợn trắng mắt, nhưng vẫn cố nhẫn nại nói: “Sao cậu không để tên nhà giàu đó tự mua vé đi, vé cũng đâu có dễ lấy được, người hâm mộ của Kinh Lạc Vân nếu không phải phụ nữ kinh đô thì chính là phu nhân danh viện đấy.”

“…” Kinh Lạc Vân ngại ngùng mà ho một tiếng, “Không hoàn toàn là vậy đâu…”

Lưu Tinh Chi: “Chúng ta luyện múa vất vả biết bao nhiêu, sao có thể cho đi không nhận lại được? Cậu hào phóng như thế có được gì không?”

Giang Thâm khó xử nói, “Nhưng Bạch Cẩn Nhất là ngoại lệ… Em nhảy múa sao có thể thu tiền của cậu ấy được.”

Lưu Tinh Chi không thể tưởng tượng được nhìn cậu: “Cậu điên rồi sao, sau này cậu cũng phải theo đoàn đi biểu diễn thì làm sao, bộ cậu định không thu tiền cậu ta cả đời?”

“Vâng ạ.” Giang Thâm biểu lộ sự nghiêm túc và thẳng thắn, “Không thu tiền của cậu ấy đâu, Bạch Cẩn Nhất sẽ được xem em múa miễn phí cả đời luôn.”

Kinh Lạc Vân rút một vé hàng đầu ra bán cho Giang Thâm với nửa giá, đàn em nhỏ tất nhiên là cảm động rơi nước mắt, lúc tập luyện càng nỗ lực nghiêm túc để hồi đáp, khiến Kinh Lạc Vân thật sự rất áy náy.

“Em phải để ý thân mình nhé.” Kinh Lạc Vân nhắc nhở cậu, “Cứ tập luyện như bình thường là được, tập quá sức sẽ gây tổn thương với cơ thể em, em đang ở tuổi dậy thì mà, xương cốt vẫn còn yếu lắm.”

Chị chỉ chỉ Lưu Tinh Chi: “Năm ngoái sư huynh của em tập đến mức bị thương, phải nghỉ ngơi nửa năm mới lành đấy.”

Giang Thâm tò mò hỏi: “Muốn xem sư huynh múa, đắt tiền lắm à chị?”

Kinh Lạc Vân gật đầu: “Đắt chứ, vé VIP của nó là nghìn vàng khó cầu, cực kỳ được ưa chuộng luôn.”

Giang Thâm: “Ngài Bồ đến xem anh ấy múa cũng cần trả tiền ạ?”

“Đương nhiên rồi.” Kinh Lạc Vân bật cười, “Trong mắt Lưu Tinh Chi chỉ có tiền, lại còn thích bỏ xa lấy gần*, quan hệ càng tốt thì vé càng đắt, cơ mà mấy người hâm mộ trung thành kia cũng rất bằng lòng.”

* Mối quan hệ gặm nhấm, càng quen thì lại càng ra tay giành lợi ích.

“…” Đây là lần đầu tiên Giang Thâm biết còn có nguyên tắc như vậy, thật sự là mới nghe lần đầu luôn ấy, hồi lâu chẳng biết nên nói gì.

Kinh Lạc Vân xoa đầu cậu, “Dù sao thì quan hệ giữa nó và ngài Bồ cũng không đơn giản như em nghĩ đâu, sau này gặp nhiều em sẽ hiểu.”

Mùa đông ở phía Nam thực sự lạnh đến bực mình, nghỉ đông chưa được mấy hôm mà Giang Thâm đã bắt đầu phải học bù các môn văn hóa rồi, từ trêи xuống dưới biệt thự của Bạch Cẩn Nhất vốn luôn bật máy sưởi nên vẫn ấm áp như mùa xuân, chẳng hiểu sao mấy hôm trước tự dưng bị hỏng, gần tới lễ mừng năm mới rồi nên các thợ máy đều về quê hết cả, sớm nhất cũng phải qua năm mới đi làm lại, vì vậy sáng nào Giang Thâm cũng run lẩy bẩy rời giường, vừa tập thể ɖu͙ƈ vừa đánh răng rửa mặt.

So ra thì Bạch Cẩn Nhất hợp với mùa đông hơn, có lẽ vì trời lạnh, buổi sáng thức dậy hắn không hề nóng nảy như thường lệ, chạy bộ từ sớm nên lúc về nhà cả người nóng hổi ướt đẫm mồ hôi.

“Sao không đeo bao tay vào?” Hắn nhìn ngón tay co lại trong ống tay áo của Giang Thâm, “Mang tất chưa đấy?”

Giang Thâm lạnh tới mức hàm răng run cầm cập: “Mang, mang rồi.”

Bạch Cẩn Nhất: “Tối nay mở điều hòa nhé?”

Giang Thâm: “Đừng mở, da mặt tớ sẽ nứt nẻ mất.”



* Nhiệt độ của điều hòa cao hơn nhiệt độ bên ngoài.

Bạch Cẩn Nhất cầm lọ kem dưỡng ra, quẹt một ít vào lòng bàn tay, nâng cằm Giang Thâm lên, “Xoa một chút nào.”

Giang Thâm ngoan ngoãn ngước mặt lên, hai tay Bạch Cẩn Nhất ấm áp hanh khô, động tác xoa mặt cũng cực kỳ dịu dàng, má Giang Thâm bị nhu qua nhu lại bất giác nóng lên.

“Để tớ tự mình làm được rồi…” Giang Thâm đỏ mặt nói.

Bạch Cẩn Nhất đậy nắp lọ kem dưỡng lại, “Bôi xong rồi.”

Giang Thâm chạm vào mặt, đúng là trơn láng luôn.

Bạch Cẩn Nhất hình như muốn cười lắm, nhưng vẫn nhịn lại được, vừa húp cháo vừa thản nhiên nói, “Dạo này trời lạnh lắm, tối nay ngủ chung đi.”

Giang Thâm sợ hết hồn: “Ngủ, ngủ, ngủ ở đâu?”

Bạch Cẩn Nhất: “Cậu qua chỗ tôi ngủ hoặc tôi qua chỗ cậu, tự cậu chọn đi.”

Sáng đó phải học môn văn hóa, Trương Trực bây giờ là bạn cùng bàn cố định của Giang Thâm, bởi vì chuyện của Bạch Cẩn Nhất mà thiên nga nhỏ nghe giảng rất mất tập trung, Trương Trực ở cạnh phải huých cậu vài cái.

“Cậu sao vậy?” Trương Trực hỏi, “Tối qua ngủ không ngon à?”

Giang Thâm khôi phục tinh thần, mập mờ nói: “Trời nay lạnh quá…”

Trương Trực: “Thời tiết này mà tập luyện thì đúng là khốn khổ phải biết, chiều nay cậu có tập không?”

Giang Thâm lắc đầu: “Sáng nay tớ tập rồi.”

Trương Trực sửng sốt một lát, kinh ngạc nói: “Cậu tập rồi sao…?”

Giang Thâm: “Tối cũng phải tập thôi mà.” Cậu nhíu mày nhìn Trương Trực, “Đây không phải mấy cái cơ bản sao?”

Trương Trực: “…” Cậu ta hơi bất ngờ, “Cậu liều mạng thế luôn à.”

Giang Thâm: “Buổi biểu diễn của sư tỷ rất quan trọng mà, cậu cũng phải lên sân khấu đúng không?”

Trương Trực gật đầu: “Đâu chỉ mỗi tôi, nửa số người trong lớp đều được chọn ấy, mọi người quý Kinh đội lắm, tính tình chị ấy đúng tốt luôn.”

Giang Thâm: “Sư tỷ cũng rất nghiêm khắc, mãi mà vẫn chưa chọn được người múa phụ đâu.”

Trương Trực bật cười, “Múa phụ thì chọn gì nữa trời, chắc chắn là cậu rồi.”

Tập diễn vũ đạo chiều hôm đó, Kinh Lạc Vân quả nhiên sẽ chọn ra ai là người múa phụ chính thức, tham gia tranh cử gồm có Giang Thâm và hai vũ công khác, Lưu Tinh Chi và Kinh Lạc Vân đều ở đó, đoan chính nghiêm túc ngồi xếp bằng trước gương, cho từng người một lên nhảy thử.

Những quần vũ không cần tranh cử vai múa phụ thì ngồi một vòng xung quanh, lén la lén lút bát quái lung tung.

“Giả bộ tuyển chọn làm gì nữa chứ?” Có vũ công nữ nhỏ tiếng phàn nàn, “Tầng năm có mỗi ba người, nếu Lưu đội không nhảy thì cũng chỉ có Giang Thâm thôi.”

Có người phản bác: “Nào nhất định là thế, tuổi cậu ta không lớn, nói không chừng kinh nghiệm biểu diễn chưa đủ, nhảy không nổi đâu.”

Người còn lại cười nhạo, “Liên quan gì đâu, tầng năm chỉ nhìn vào thiên phú tốt, người đã được trời chọn rồi thì cái buổi tranh cử này cũng làm màu cho có thôi, dù cậu ta nhảy không tốt thì chắc chắn cũng là cậu ta mà.”

Trương Trực nghe không nổi nữa, quay đầu nghiêm túc nói: “Giang Thâm tập luyện liều mạng lắm đấy, với cái cường độ đó mà còn nhảy không tốt nữa sao?”

Những người còn lại nhìn nhau một lát, cảm thấy không đáng tin: “Trước đây không phải cậu từng nói cậu ta là thiên tài sao?”

“Cậu ấy là thiên tài.” Trương Trực có lý chẳng sợ mà nói: “Nhưng thiên tài cũng cần nỗ lực không ngừng, càng là thiên tài thì càng phải cố gắng.”



Lúc Giang Thâm vừa nhảy xong động tác cuối cùng, Kinh Lạc Vân bèn nhịn không được mà nở nụ cười, Lưu Tinh Chi chậm rãi duỗi lưng, cây bút trong tay chấm lên danh sách.

“Múa phụ.” Hắn tuyên bố, “Giang Thâm.”

Hai vũ công kia tuy rằng rất tiếc nuối nhưng cũng không có gì không phục, Lưu Tinh Chi ra hiệu bảo Giang Thâm bước tới đứng cạnh mình, sau đó quét mắt liếc qua mọi người, đột nhiên hỏi: “Trời lạnh thế này, có ai tập luyện không?”

Khác với Kinh Lạc Vân, lúc răn dạy người khác, sắc mặt Lưu đội vô cùng nghiêm nghị, khiến người ta áp lực không kém Thẩm Quân Nghi là bao, vì thế lúc nào Thẩm Quân Nghi vắng mặt thì việc giám sát sẽ do Lưu Tinh Chi quản lý.

Hắn thấy không ai trả lời thì bèn nở nụ cười mỉa mai, “Dạo này tầng ba có vẻ thích đồn đoán, mấy người cũng rảnh quá nhỉ.”

Giang Thâm tròn mắt, dường như hiểu ra, vừa định giải thích thì bị Kinh Lạc Vân đè tay lại, đàn chị đưa tay che miệng suỵt một cái, ra hiệu cậu nghe thôi là được.

“Cô.” Cây bút trong tay Lưu Tinh Chi chỉ đại một nữ sinh, “Một ngày tập luyện bao lâu?”

Đối phương có vẻ rất sợ hắn, đứng dậy nơm nớp lo lắng đáp, “Bốn, bốn tiếng?”

Lưu Tinh Chi lại cười xem thường: “Ai hơn bốn tiếng giơ tay!”

Có hơn phân nửa người của tầng ba giơ tay.

Lưu Tinh Chi: “Sáu tiếng.”

Lần này chỉ có mười mấy người giơ tay.

Lưu Tinh Chi tiếp tục hỏi: “Tám tiếng.”

Bây giờ chỉ còn lác đác vài ba cánh tay.

Lưu Tinh Chi nhịn không được bật cười, “Với trình độ đó của mấy người mà cũng dám to mồm không biết ngượng mà ụp nồi cho bọn tôi sao?” Hắn nhìn quanh một vòng, thu lại nụ cười, lạnh lùng bảo, “Kinh Lạc Vân từng là sư tỷ của tầng ba, bây giờ chị ấy có thể lên đến vị trí đội trưởng tầng năm là nhờ đâu, vì lý gì, lẽ nào mấy người không biết?”

Mọi người lặng ngắt như tờ, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn Lưu Tinh Chi cũng không có.

“Có công mài sắt, có ngày nên kim.” Lưu Tinh Chi bình tĩnh nói, “Lời này có ý gì, chắc lẽ không cần tôi nhắc lại lần nữa chứ.”

“Sáng nay lúc em đi học văn hóa thì Lưu Tinh Chi có đi qua giám sát mấy lần.” Kinh Lạc Vân chờ mọi người giải tán rồi mới giải thích với Giang Thâm, “Em cũng dễ bắt nạt quá đấy, họ nói gì cũng cứ nhịn thế sao, về đây lại chẳng thèm nói với bọn chị gì cả.”

Giang Thâm gãi gãi gáy, sầu não nói, “Họ cũng đâu nói gì quá lắm… Hơn nữa em có phản bác mà.”

Lưu Tinh Chi nhịn không được cười nhạo cậu, “Với cái trình độ cãi nhau đó của cậu, sau này đừng có nói mình là sư đệ của tôi, tầng năm này không gánh nổi người như cậu đâu!”

“…” Giang Thâm bị mắng thế nhưng ngay cả chút giận dữ cũng chẳng có, đành phải ngoan ngoãn quỳ xuống sàn lau nhà.

Kinh Lạc Vân ôn hòa bảo: “Thâm Thâm sư đệ, em rất dễ thương, hôm nay nhảy múa cũng rất bay bổng, em xem họ chẳng dám nói gì em nữa luôn kìa.”

“Họ dám nói cái gì?” Lưu Tinh Chi như cụ lớn mà đạp chân lên lan can, vênh váo hung hăng nói, “Nói tôi là thiên tài thì thôi đi, chứ cái tên sư đệ ngốc này thiên tài chỗ nào, một ngày tập mười hai tiếng cũng chỉ đến được trình độ đó, đúng là kém xa!”

Giang Thâm: “…”

Tuy rằng hiếm có khi nào Lưu Tinh Chi ra mặt thay cậu, nhưng bị người ta không nể tình châm biếm thiên phú của mình như thế, Giang Thâm cũng không thấy vui vẻ gì cho cam.

Tối đó cậu tập luyện xong thì đi tắm rửa, run ra run rẩy leo lên giường vẫn cứ cảm thấy lạnh, lăn qua lật lại mãi chẳng ngủ được.

Giang Thâm nghĩ đến chuyện nhảy múa, rồi nghĩ đến đàn anh đàn chị, sau đó lại nghĩ đến Bạch Cẩn Nhất, trong đầu cứ vòng vèo bởi âu lo “Sáng nay đã nói sẽ ngủ cùng nhau mà, sao bây giờ còn chưa tới nữa”, cậu ngồi dậy ngó ra cửa mấy lần, cuối cùng đành cắn răng, ôm chăn gối rón rén ra khỏi phòng.

“Cậu ấy không tới thì mình tự qua vậy…” Giang Thâm nói thầm tự an ủi, “Đàn ông con trai mà, đã hứa thì phải giữ lời, so đo nhiều thế làm gì chứ.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.