Trong khoảng thời gian cảnh sát điều tra này, hiệu trưởng nhìn Thẩm Mộng cùng Chu Húc vô cùng nghiêm, thậm chí có mấy lần ám chỉ nhắc nhở Thẩm Mộng chỉ là nhân loại bình thường, tuyệt đối không nên tiếp xúc mấy chuyện nguy hiểm, nhìn như là đang quan tâm Thẩm Mộng, thực tế chính là cảnh cáo.
Cái này khiến cho hai người vô cùng tin tưởng, nhất định hiệu trưởng biết rõ gì đó, chỉ là không muốn nói cho người khác biết.
Bị ghét bỏ ngoài sáng trong tối như vậy, cho dù Thẩm Mộng không thèm để ý những thứ này cũng cảm thấy có chút bực bội, trước giờ hắn cũng sẽ không để ý người khác nói gì, con nhện Chu Húc này hắn còn chưa giết chết chấm dứt hậu hoạn, điều kiện tiên quyết là y không cần quá phận, ghê tởm hắn hết lần này đến lần khác.
Mắt thấy Thẩm Mộng muốn nổi đóa rồi, Chu Húc vội vàng một tay ấn Thẩm Mộng vào ngực mình, trước khi Thẩm Mộng mở miệng mắng liền giành nói trước: “Hiệu trưởng Vương sao có thể nói như vậy? Thầy Thẩm vẫn luôn là giáo viên ưu tú của quý giáo*, ở các phương diện khác cũng đầy đủ ưu tú, sao sẽ là người thường ở trong miệng ngài chứ?”
(*贵校 Xưng hô trường học kiểu quý trọng.)
Hiệu trưởng Vương sửng sốt một chút, một lúc sau ông mới nói: “Tôi không nói thầy Thẩm không ưu tú, chỉ là nói nơi am hiểu của mỗi người là không giống nhau.”
“Nếu như thầy Vương cũng nói thầy Thẩm rất ưu tú, vậy cũng không cần lúc nào cũng nói mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-yeu-toc-o-hien-dai/2519665/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.