Lục Cảnh Nghi cười tít cả mắt khoe khoan với cậu nhóc: "Tại vì em là thiên tài á!"
Cố Minh Thành nghe vậy im lặng một lúc muốn cười nhưng bên ngoài vẫn là gương mặt ôn nhu bình tĩnh ban đầu anh cưng chiều nói: "Ừm bé thiên tài, cảm ơn em chịu làm bạn với anh."
Lục Cảnh Nghi tỏ vẻ thoả mãn cười nói: "Hì hì không có gì, em đã nói rồi sau này sẽ bảo kê cho anh, anh không cần lo cái gì hết."
Hai bạn nhỏ nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, đến giờ ra chơi mấy bạn khác trong lớp cũng vây lại quanh bàn của Lục Tiểu Nghi, nói là muốn dẫn cậu đi quanh trường chơi.
Lục Cảnh Nghi nhìn mọi người rồi lại nhìn anh trai nhỏ. Cậu ngay lập tức quyết định dẫn Cố Tiểu Thành của cậu đi chơi cùng các bạn nhỏ cùng lớp để anh hòa đồng nói nhiều hơn.
Theo như cái nhìn tổng quan hiện tại, Cố Tiểu Thành hình như rất lạnh lùng và xa cách với các bạn, anh cũng không được mọi người yêu thích nữa. Lục Cảnh Nghi muốn để mọi người biết anh trai nhỏ của cậu cũng rất tốt không khó gần như mọi người nghĩ, chỉ cần họ chịu đối tốt với anh chắc chắn Cố Tiểu Thành sẽ mở lòng với họ.
Lần này Lục Cảnh Nghi thật sự đoán không đúng rồi, sau một thời gian dẫn Cố Minh Thành hòa nhập với bạn bè, anh bề ngoài với mọi người thật sự thay đổi, chủ động nói nhiều hơn, cũng chịu hòa nhập hơn, nhưng bên trong anh nghĩ gì thì không ai biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-tong-cuc-xuyen-nhanh-xuyen-thanh-be-bon-tuoi-tu-ki/3591924/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.