Quay lại hiện tại dù giọng nói của Lục Cảnh Nghi đứt khoảng nhưng nghe chữ cô giáo mấy đứa đang làm chuyện xấu lập tức hoảng sợ không dám đứng lại liền nhanh chóng bỏ chạy, bỏ lại Cố Minh Thành một thân đầy vết thương ngồi ở đó nhìn về một hướng.
Nhìn về ánh sáng nhỏ của anh.
Lục Cảnh Nghi thấy anh trai nhỏ nhìn mình không tự chủ được nở nụ cười ấm áp đi tới chổ anh. Tới trước mặt anh trai nhỏ, cậu mới phát hiện cả người anh trai chổ nào cũng xanh tím nhìn vô cùng nhỏ yếu bất lực.
Thật là đáng thương.
Nhóc con bé xíu dùng bộ dáng ông cụ non ngồi quan sát vết thương của anh, nhìn qua vô cùng buồn cười, cũng vô cùng đáng yêu, Cố Minh Thành nhịn không được bật cười xoa xoa tóc của bé con trước mặt nói: "Anh không sao, cảm ơn em đã giúp anh đánh đuổi người xấu"
Tuy đều là con nít giống nhau nhưng Lục Cảnh Nghi có thể nghe ra được ngữ khí của anh vô cùng chính chắn, vô cùng đáng tin, đúng là anh trai nhỏ của cậu rồi.
Cố Minh Thành phát hiện bạn nhỏ không nhìn anh chỉ chăm chú nhìn vết thương sau đó cúi đầu thổi thổi, anh định chọc bạn nhỏ một chút làm vậy không có tác dụng gì đâu nhưng chắc do vấn đề tâm lý anh thật sự thấy vết thương của mình được xoa dịu rồi.
"Mẹ em nói... bị đau thổi thổi.... một tí là hết thôi. Anh trai nhỏ hết đau rồi đúng không?" Tiểu Nghi dùng giọng điệu chắc chắn cùng ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-tong-cuc-xuyen-nhanh-xuyen-thanh-be-bon-tuoi-tu-ki/3591921/chuong-7.html