Chương trước
Chương sau

Quay lại hiện tại dù giọng nói của Lục Cảnh Nghi đứt khoảng nhưng nghe chữ cô giáo mấy đứa đang làm chuyện xấu lập tức hoảng sợ không dám đứng lại liền nhanh chóng bỏ chạy, bỏ lại Cố Minh Thành một thân đầy vết thương ngồi ở đó nhìn về một hướng.

Nhìn về ánh sáng nhỏ của anh.

Lục Cảnh Nghi thấy anh trai nhỏ nhìn mình không tự chủ được nở nụ cười ấm áp đi tới chổ anh. Tới trước mặt anh trai nhỏ, cậu mới phát hiện cả người anh trai chổ nào cũng xanh tím nhìn vô cùng nhỏ yếu bất lực.

Thật là đáng thương.

Nhóc con bé xíu dùng bộ dáng ông cụ non ngồi quan sát vết thương của anh, nhìn qua vô cùng buồn cười, cũng vô cùng đáng yêu, Cố Minh Thành nhịn không được bật cười xoa xoa tóc của bé con trước mặt nói: "Anh không sao, cảm ơn em đã giúp anh đánh đuổi người xấu"

Tuy đều là con nít giống nhau nhưng Lục Cảnh Nghi có thể nghe ra được ngữ khí của anh vô cùng chính chắn, vô cùng đáng tin, đúng là anh trai nhỏ của cậu rồi.

Cố Minh Thành phát hiện bạn nhỏ không nhìn anh chỉ chăm chú nhìn vết thương sau đó cúi đầu thổi thổi, anh định chọc bạn nhỏ một chút làm vậy không có tác dụng gì đâu nhưng chắc do vấn đề tâm lý anh thật sự thấy vết thương của mình được xoa dịu rồi.

"Mẹ em nói... bị đau thổi thổi.... một tí là hết thôi. Anh trai nhỏ hết đau rồi đúng không?" Tiểu Nghi dùng giọng điệu chắc chắn cùng ánh mắt chân thành nhìn Cố Tiểu Thành như nói.

Anh phải nói là đúng rồi, lời em nói chắc chắn là đúng.

"Haha" Bạn nhỏ Cố Tiểu Thành thấy em trai thật đáng yêu cũng thuận theo em mà đáp: "Ừ anh hết đau rồi, cảm ơn bạn nhỏ nhé! Có thể cho anh hỏi tên của em không?"

Lục Cảnh Nghi không do dự đáp: "Lục Cảnh Nghi ạ."

"Được vậy anh gọi em là Tiểu Nghi nhé! Tên của anh là Cố Minh Thành chúng ta làm bạn với nhau có được không?"

"Vâng... anh Tiểu Thành là bạn của Tiểu Nghi, sau này... anh mà bị ai bắt nạt... em sẽ đánh người xấu... giúp anh."

"Được, cảm ơn Tiểu Nghi trước nhé" Cố Minh Thành thật thích em trai nhỏ, thích em trai dùng giọng điệu người của mình mà bảo vệ anh, có thể làm bạn với một cậu nhóc như vậy thật tốt.

Lục Cảnh Nghi nhớ lại thời gian mình tới đây, bỗng chốc trở nên gấp gáp nói: "Thật ra đến... nửa năm sau em mới, em mới nhập học... anh trai nhỏ...đến lúc đó nhớ đến tìm em chơi... đó nha."

"Em đi lâu rồi, phải trở về thôi" Khi Lục Tiểu Nghi định quay người chạy đi thì nhớ lại gì đó, cậu nhóc xoay người lại mỉm cười rạng rỡ nói: "Anh trai nhỏ... hẹn gặp lại."

Cố Minh Thần ngơ ngẩn nhìn bé đáng yêu rời đi anh còn đang bận tiêu hóa một loạt câu nói của em trai nên chưa kịp phản ứng đã để em trai đi mất rồi, anh lẫm bẩm một mình: "Hẹn gặp lại Tiểu Nghi Nghi, đến lúc đó anh sẽ không để em bảo vệ anh nữa, anh sẽ là anh lớn bảo vệ nhóc đáng yêu."

Tiểu Cảnh Nghi lo nói chuyện với anh trai mà quên chuyện mình đang lén lút lẻn ra ngoài, đến khi quay lại thấy ba mẹ đang lo lắng tìm kiếm mình cậu mới thấy thật có lỗi mà ngoan ngoãn đứng một chổ nghe baba dạy dỗ.

Lục Hâm Bằng và Diệp Sương từ đầu đến cuối đều nghĩ con trai nhỏ ngồi yên một chỗ, nào ngờ làm xong giấy tờ quay sang đã không thấy bé con đâu, hai người hốt hoảng chạy khắp nơi tìm cậu, cuối cùng cũng tìm thấy được bóng dáng nhỏ quen thuộc đang chạy về phía mình.

Diệp Sương lập tức kéo con trai lại hỏi han lo lắng: "Con đi đâu vậy, có bị thương không?"

Nhóc con áy náy nói: "Con đi chơi, không bị thương."

Lục Hâm Bằng không nhịn được nói: "Con có biết tự ý ra ngoài mà không nói với bố mẹ là hành vi không tốt không? Có biết như vậy rất nguy hiểm không?"

Lục Tiểu Nghi xấu hổ nhỏ xíu nói: "Vâng, con biết sai rồi, xin lỗi ba mẹ."

Nghe bé con xin lỗi cơn giận của Lục Hâm Bằng lập tức bốc hơi không còn gì. Ông đáng lẽ nên mừng vì đứa con của mình chịu ra ngoài chơi tiếp xúc với xã hội chứ, nhưng vẫn nhịn không được lo lắng cho bé con, ông nói: "Ba mẹ không cấm con đi chơi, nhưng phải xin phép ba mẹ mới được đi có biết không?"

Bé con ngoan ngoãn nói "Vâng ạ!"

----------------------------------------------------

Kể từ ngày hôm đó nhóc con Lục Cảnh Nghi chỉ có thể ở nhà đợi đến khi được đi học, cậu cũng không nhàn rỗi bắt đầu luyện viết luyện vẽ, Lục Cảnh Nghi làm đại lão của phân cục bao năm làm điều gì là phải làm cho tốt nhất không có ngoại lệ, đó là nguyên tắc sống của cậu.

Gia đình cậu từ ban đầu kinh ngạc đến chết lặng, Tiểu Cảnh Nghi cũng tranh thủ tận dụng nửa năm nay "thay đổi" từ từ cho gia đình thấy cậu đã dần bình phục. Cả nhà những ngày đầu còn lo sợ đưa cậu đi bác sĩ tâm lý kiểm tra lại , nhưng theo tình hình dần chuyển biến tốt hơn, bác sĩ chỉ nói cậu nhóc đã có hứng thú với một cái gì đó nên mới muốn ra ngoài nhà giam của bản thân để khám phá thế giới, lời giải thích tuy có chút miễn cưỡng nhưng cả nhà cũng vui vẻ chấp nhận, ai mà không vui khi thấy con cháu mình khỏi bệnh chứ.

Lục Cảnh Nghi biết thiên đạo sẽ bao che khuyết điểm cho cậu. Cậu là người định sẵn là người kế vị chiếc ghế chủ thần nên việc vai chính cậu tung hoành ngang dọc đều sẽ không bị ai nghi ngờ cả, nhưng Lục Cảnh Nghi vẫn muốn làm đúng quy trình một chút.

Lục Cảnh Nghi sống những ngày tháng vô cùng sung sướng, cậu được chăm sóc cưng chiều đến xém chút nữa quên mất bản thân là một đứa mấy chục ngàn tuổi, được những người thân yêu cưng chiều Lục đại lão cảm thấy mình thật sự trở thành con nít rồi cậu ngày càng biết làm nũng, bán manh với cả nhà. Cả nhà thì càng ngày càng cưng chiều cậu, dù lúc trước họ có yêu thương cậu cỡ nào thì khi đó cậu cũng chả quan tâm họ, nhưng hiện tại thì khác một nhóc đáng yêu chủ động cả ngày làm nũng với mình ai mà chịu cho nổi chứ.

Hiện tại nhóc con dính người lại đang chủ động làm nũng với chị gái của mình: "Chị ơi dẫn em theo đi mà, ở nhà chán quá em cũng muốn học đàn cơ."

Chị ba Lục Giai Kỳ nhìn nhóc con dính người đang làm nũng bất lực nói: "Bé con ngoan để chị đi học, em còn 1 tuần nữa là vào lớp 1 rồi, không có thời gian đi học đàn với chị đâu."

"Chị ơi, cho em đi thử đi mà, lớp 1 học có chút xíu thôi không ảnh hưởng gì đâu" nhóc con đu trên chân cô vẫn quyết định làm nũng ăn vạ tới cùng. Lục Giai Kỳ bất lực bế bé con lên đi vào phòng bếp tìm mẹ.

"Mom, bé con muốn đi học đàn với con, con dẫn em ấy đi học thử một chút nhé!"

Diệp Sương nghe bé con muốn ra ngoài chơi cũng vui vẻ đồng ý, bà chỉ nghĩ cho cậu ra ngoài chơi chứ không hi vọng cậu nhóc có thể học được gì.

Thế là chị ba Giai Kỳ nhận mệnh xách theo cục bông nhỏ đi học đàn.

Lục Cảnh Nghi đã nghĩ đủ cho tương lai rồi, muốn chiếm cứ vị trí đầu của nhiều lĩnh vực trước tiên phải mở đường cho sau này đã, không thể tự nhiên mà cậu biết đủ thứ được đúng không? Giờ theo mọi người trong nhà học được bao nhiêu thứ thì hay bấy nhiêu, nữa có thể lấy lí do thiên phú từ nhỏ mà nói không sợ bị kẻ xuyên không xấu xa kia phát hiện mà bức dây động rừng, chắc cậu ta cũng không ngờ rằng thế giới mình xuyên vào có một vai chính là đại lão cục xuyên nhanh đâu nhỉ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.