Lục Khang Dụ nhìn cục bông trước mặt đang ngây người nhìn mình, nhịn không được ôm má cậu hôn một cái, anh thấy đứa nhỏ ngay khi bị hôn thì mắt mở to nhìn anh, ba giây sau thì lập tức bật khóc.
Anh bất ngờ bị nước mắt em trai làm cho kinh sợ vội vàng lau nước mắt giúp bé con vừa mở miệng xin lỗi trấn an đứa nhỏ: "Anh cả xin lỗi, sau này anh không hôn em nữa có được không?Anh chỉ thấy Tiểu Nghi của anh dễ thương quá không nhịn được mới hôn hôn em thôi."
Hai anh chị ở phòng cách vách nghe được tiếng Lục Cảnh Nghi khóc liền lập tức chạy sang thấy anh cả ôm cậu vào lòng mà dỗ dành, đột nhiên cảm thấy trong lòng siêu siêu chua.
Lục Khải Trạch chưa kịp nghĩ đã nói: "Tiểu Nghi đừng khóc, anh cả bắt nạt em có đúng không, có anh hai đây, anh bảo vệ em."
Lục Giai Kỳ lí trí nói: "Anh hai, hôm nay muốn chết sớm hả anh?"
Lục Khang Dụ nào còn có bộ dạng luống cuốn ban nảy lập tức liếc Lục Khải Trạch một cái rồi ôm lại bé con về.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của ba người Lục Cảnh Nghi mở miệng nói: "Em..hức...em ,,anh cả không,,,không có bắt nạt Tiểu Nghi, là tiểu Nghi đột nhiên...nhớ đến ác mộng , nên mới khóc."
Ba người nghe vậy thì vui mừng không thôi vừa thấy đau lòng bé con của bọn họ khóc sưng hết hai mắt.
Lục Khang Dụ nghe vậy trong lòng càng ấm áp, anh hỏi: "Vậy sau này anh cả có thể hôn Nghi Nghi nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-tong-cuc-xuyen-nhanh-xuyen-thanh-be-bon-tuoi-tu-ki/3591918/chuong-4.html