"Ta nghĩ ngay tại bây giờ ta sắp tự kỉ thật luôn rồi."
Khuôn mặt đứa nhỏ sau khi khóc xong một lúc lại quay về bộ dáng không cảm xúc kia, chỉ là không ai biết nội tâm của Lục Cảnh Nghi đang phức tạp đến cỡ nào.
Lục Cảnh Nghi như nhận mệnh đột nhiên thở dài nói: "Thôi đến cũng đến rồi, ta tạm sống như vậy cũng được, bệnh tự kỉ thôi mà, giả bộ một thời gian từ từ tốt hơn là được không phải sao."
001 lập tức chân chó nịnh bợ: "Kí chủ nghỉ thông là tốt rồi, làm trẻ con cũng rất tốt mà đúng không?"
Lục Cảnh Nghi mặt không cảm xúc "ừ" một tiếng với nó.
Cậu buồn chán mà cầm khối Rubik chơi cả một buổi chiều đến khi ba mẹ Lục đến rước cậu mới ngẩn cái mặt than baby của cơ thể này lên nhìn bọn họ, rồi chợt nở một nụ cười. Tuy khóe môi chỉ nhếch lên một chút nhưng thật sự là làm cho Diệp Sương với Lục Hâm Bằng một sự kinh hỉ vô cùng lớn. Phải biết từ trước đến giờ họ chỉ thấy đứa nhỏ này khóc hoặc im lặng mặt lạnh thôi không được thấy nó cười bao giờ như vậy đâu.
Diệp Sương mừng đến bật khóc vội chạy đến ôm nhóc con mình ngày đêm lo lắng vào trong lòng. Cha Lục đứng một bên nhìn cũng xúc động không thôi, chỉ đợi một nụ cười mỉm này của cục cưng nhỏ mà cả nhà đã phải đợi đến 4 năm, ông không thể không xúc động cho được.
Giây tiếp theo họ còn phải chịu kinh hách thêm một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-tong-cuc-xuyen-nhanh-xuyen-thanh-be-bon-tuoi-tu-ki/3591916/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.