Nam Nhiễm ngẩng đầu nhìn lướt qua gương mặt của Đồ Khả Tình.
Con ngươi đen như mực dán chặt vào người nàng.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng Đồ Khả Tình lộp bộp một tiếng.
Tại sao ân nhân lại dùng ánh mắt quái dị như thế nhìn nàng?
Đồ Khả Tinh cúi đầu, đánh giá cả người mình một lần.
Sau khi xác nhận bản thân không có tật xấu gì, cũng không có chỗ nào khác lạ, mới ngẩng đầu, nghi hoặc.
"Ân nhân?"
"Nể tình ngươi là một quả cầu pha lê."
Nam Nhiễm đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
Khiến Đồ Khả Tình khá bất ngờ.
Chỉ có thể cái hiểu cái không, gật gật đầu.
"Cho hai đĩa thịt bò nữa."
Món thịt bò này ăn ngon hơn con dê nướng kia nhiều.
Từ rất xa đã nghe tiểu nhị trả lời.
"Khách quan, ngài chờ một lát."
Bữa ăn này, không biết Nam Nhiễm đã ăn bao nhiêu đĩa thịt bò mới chịu dừng lại.
Đợi đến khi đã no bụng, cô lập tức đứng dậy, đi ra khỏi tiệm ăn.
...
Từ sáng sớm đến chạng vạng rồi tận giữa khuya.
Sau núi phủ Thành chủ đã sớm biến thành biển người.
Tiếng gào thét, tiếng hoan hô còn có tiếng đánh nhau trên lôi đài vang vọng bốn phía.
Trong phạm vi năm dặm đều có thể cảm nhận được chấn động lớn này.
[Ầm!]
Cùng với tiếng reo hò, có một người bị đánh bay khỏi lôi đài.
Cả người nện trên đất, mỗi chỗ người đó chạm vào đều có vết nứt.
Nam nhân đứng trên đài cao, tay cầm hai cây rìu lớn, ngông cuồng cười lớn.
"Còn ai không phục, đứng ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-lai-muon-tan-vo/1156475/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.