Đồ Khả Tình đẩy đĩa thịt bò nướng về phía Nam Nhiễm.
Vừa đẩy vừa nói: "Ân nhân tới Cổ Tương thành là để tìm vô tướng quả sao?"
Nam Nhiễm giơ tay, kéo đĩa thịt bò nướng kia đến trước mặt.
Gắp một miếng.
Thịt bò rất tươi, hương vị đậm đà, mang theo vị đặc trưng của dị vực, quan trọng nhất chính là không biết thịt bò này được ướp cái gì mà vừa ăn vào cả khuôn miệng đã tràn ngập vị ngọt thanh.
Mười phần mỹ vị.
Nhắc tới vô tướng quả, không biết Đồ Khả Tình nghĩ tới cái gì mà không ngừng tán thưởng.
"Nghe nói Ma tôn cũng tới đây vì vô tướng quả."
Cho dù cuối cùng không thể lấy được vô tướng quả nhưng có thể thấy được vị Ma tôn trong truyền thuyết thì lần mạo hiểm này của nàng cũng đáng giá.
Nam Nhiễm mới nghe hai chữ Ma tôn, động tác gắp thức ăn liền dừng lại.
Hai hàng lông mi đen nhanh hơi run.
"Vô tướng quả là cái gì?"
Đồ Khả Tình uống một ngụm nước trà, từ tốn nói.
"Ân nhân không biết?"
Sau đó, lại bắt đầu giải thích.
"Vô tướng quả là một loại thực vật quý hiếm có thể giúp tu bổ kinh mạch."
Trăm năm mới nở hoa, thời điểm hoa tàn cũng là lúc vô tướng quả ra đời.
Loại quả này không những số lượng ít mà nếu sau khi vô tướng quả ra đời được một chén trà nhỏ còn chưa hái xuống.
Vô tướng quả sẽ bị hư thối, không thể dùng được nữa.
Đồ Khả Tình rót cho ân nhân một chén trà, rồi tiếp tục nói.
"Hiện tại vô tướng thụ ở trên ngọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-lai-muon-tan-vo/1156474/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.