Hắn ngã ra đất, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Nam Nhiễm như cũ.
Máu từ trong miệng chảy ra.
Thấp giọng nói: "Là ngươi."
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân này hắn đã cảm thấy quen mắt.
Thần thái kia, ánh mắt lạnh nhạt không đem bất luận kẻ nào để vào trong mắt kia.
Trên đời này tuyệt đối không có người thứ hai có được ánh mắt như vậy.
Hơn nữa nàng còn có năng lực có thể tùy tay biến ra các loại vũ khí khác nhau.
Nhất định là nàng, chắc chắn không sai.
Chỉ là lần trước gặp mặt, nàng còn che mặt.
Cho nên hiện tại hắn mới nhất thời không nhận ra nàng.
Thời điểm Nam Nhiễm đánh thắng Cô Tô Trần cũng là lúc thanh trường kiếm đen như mực trong tay cô biến về nguyên hình tiểu hắc cầu.
Tiểu hắc cầu hưng phấn, vui mừng nhảy nhót, xoay vòng vòng quanh người Nam Nhiễm.
Cô liếc mắt nhìn Cô Tô Trần đang nằm trên đất.
"Ngươi biết ta?"
Cô Tô Trần lau sạch máu trên miệng, đứng dậy.
Đáy mắt hiện lên ánh sáng khó thấy.
"Không ngờ, nàng lại là yêu."
Ngón tay Nam Nhiễm chạm nhẹ vào mái tóc đen nhánh của mình.
Cúi đầu, nghịch nghịch tóc.
Thật không biết cô có nghe lọt tai những điều hắn nói không.
Cô Tô Trần nhìn Nam Nhiễm hồi lâu, móc từ trên người ra một miếng ngọc bội.
Ném cho cô.
"Nếu cần giúp đỡ cứ tới Phái Thanh Sơn tìm ta."
Nam Nhiễm ngẩng đầu, con ngươi đen như mực nhìn cái thứ trước mặt.
Thật không thể hiểu nổi.
Bị cô đánh còn đòi giúp đỡ cô?
Nam Nhiễm cầm ngọc bội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-lai-muon-tan-vo/1156467/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.