Mí mắt Nam Nhiễm giật giật.
"Có thể không?"
Tiểu Hắc Long hứng khởi: [đương nhiên có thể! Ta là một hệ thống vô cùng lợi hại.]
Dứt lời, Tiểu Hắc Long lại hỏi: [đinh đinh, xin hỏi ký chủ, yêu cầu của cô là muốn lấy lại tiểu hắc cầu ở trong địa lao có phải không?]
"Ừ."
Cô chậm rì trả lời.
Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí nói: [xin ký chủ chờ một lát.]
Nói xong, Tiểu Hắc Long lập tức ngậm miệng.
Lúc này, bước chân của Nam Nhiễm hơi ngừng lại.
Cô đứng trước một cây đại thụ lớn.
Một tay chống lên thân cây, một tay chậm rãi sờ eo của mình vài cái.
Chậc.
Dạ minh châu bị đóng băng thì rất tốt.
Nhưng muốn ngủ cùng hắn cũng quá vất vả.
Nếu không phải cô đánh hắn bất tỉnh.
Không chừng cuối cùng người ngất xỉu là ai còn không biết được.
Vừa cân nhắc, vừa nhẹ nhàng xoa eo.
Vốn còn muốn đi vào sâu thêm một chút.
Nhưng thân thể hiện tại của cô không cho phép, eo đau quá.
Thôi, ở đây cũng được.
Cô dựa người vào thân cây, mái tóc dài xõa sau lưng, nghiêng đầu, cả người mang theo hơi thở lười nhác.
Vết bớt hình bông hoa ở khóe mắt phải càng khiến cô trông thập phần vô tội.
Bất quá, cô vừa mở miệng đã hoàn toàn đánh nát hình tượng thuần kiết vô tội của mình.
"Ê, ngươi tìm Yêu Vương để làm gì?"
Cái ngữ điệu bề nghễ và lười biếng này không hề hợp với một bông hoa nhỏ mà giống hệt một loài hoa ăn thịt người.
Cô Tô Trần nhìn nữ tử mặc bạch y ở trước mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-lai-muon-tan-vo/1156466/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.