Nam Nhiễm nhìn Tô Tử Trác đang ngã vào góc tường.
Nhấc váy lụa dài lên, giày thủy tinh va chạm với mặt đất phát ra tiếng vang "lộc cộc".
Trong miệng lẩm bẩm một câu.
"Cam tâm tình nguyện a. Được, vậy tôi sẽ đánh chết anh."
Nam Nhiễm đi đến trước mặt Tô Tử Trác.
Dùng giày cao gót dẫm vào một cái xương sườn của hắn.
Sau đó, dùng sức.
Sắc mặt Tô Tử Trác lập tức trở nên trắng bệch.
Cơn đau từ xương sườn truyền đến.
Tiểu Hắc Long đề cao giọng nói của mình.
[ký chủ, ký chủ, dạ minh châu đã tới ngã rẽ rồi!]
Động tác của Nam Nhiễm thoáng dừng lại.
Sau đó, khom lưng.
Bởi vì động tác của cô nên đuôi váy dài ở phía sau rũ xuống che hết phần chân của Nam Nhiễm.
Bàn tay đặt trên đầu Tô Tử Trác, sờ a, sờ a, sờ a.
Nam Nhiễm mỉm cười, nói.
"Đừng diễn trò trước mặt tôi, nhìn rất chướng mắt."
Thời điểm Nguyễn Mặc đi đến.
Liền nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Tô Tử Trác thì ngồi dưới đất.
Còn Nam Nhiễm lại cong eo, hai người dựa gần vào nhau.
Nam Nhiễm còn đang mỉm cười sờ đầu của hắn.
Thấp giọng nói cái gì đó.
Nhìn qua giống như ở chung rất vui vẻ.
Nguyễn Mặc đứng ở đó, trong lòng hoảng loạn.
Lúc này, Nam Nhiễm mới quay lại nhìn anh.
Bước thẳng về phía anh.
Nam Nhiễm nhìn bộ dáng lạnh băng lại còn đang nhíu mày của Nguyễn Mặc.
Bỗng nhiên mở miệng.
"Em không có khi dễ hắn. Đối với hắn rất tốt."
Tốc độ nói của cô rất nhanh, đoán không ra được cảm xúc của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-lai-muon-tan-vo/1156226/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.