Đạo diễn nói xong lời này.
Trợ lý đứng bên cạnh liền ho khan liên tục.
Chạm vào khuỷu tay đạo diễn, muốn nhắc nhở ông.
Lúc này, đạo diễn mới thoát khỏi cảm xúc bất mãn của mình.
Cảm giác sốt ruột đỡ hơn không ít.
Nhìn Ninh Dã rồi lại nhìn Nam Nhiễm.
Mở miệng.
"Đương nhiên không phải tôi muốn nói Ninh Dã của chúng ta không bằng heo bằng chó, ý của tôi là Ninh Dã nổi tiếng như vậy, được nhiều người thích như vậy. Sao cô có thể thờ ơ như thế chứ?"
Vừa dứt lời.
Ninh Dã đã đặt tay lên vai ông ta.
Không biết tại sao.
Khi nghe đạo diễn nói chuyện, cậu liền cảm thấy có chút mệt mỏi.
"Tôi muốn nghỉ một lát, nghỉ một lát."
Nụ cười trên khuôn mặt soái khí của Ninh Dã cuối cùng cũng không thể duy trì được nữa.
Tuy rằng đạo diễn bị Nam Nhiễm chọc giận nhưng cũng rất hảo tâm không chọc đến Ninh Dã.
Nhưng, nhưng càng nghe, lại càng thấy hụt hẫng là sao?
Thế nên Ninh Dã liền đem tất cả mọi chuyện trong quá khứ nghĩ lại một lần.
Xác định bản thân chưa từng quen biết đạo diễn.
Mà bên này, Nam Nhiễm vừa được giải thoát liền xoay người đi về phía toilet.
Những người này thật ồn ào.
Không biết họ đang náo cái gì.
Bàn tay trắng nõn xách váy lên.
"Lộc cộc."
Thanh âm giày cao gót vang lên vô cùng rõ ràng.
Thời điểm sắp đi tới cửa toilet.
Bỗng nhiên nghe được giọng nói tức giận của một người phụ nữ.
Đại khái là do quá nóng giận.
Nên thanh âm cũng trở nên sắc nhọn hơn bình thường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-lai-muon-tan-vo/1156223/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.