Nam Nhiễm đang ngồi dưới đất.
Vị mẹ kế này đột nhiên xông tới, còn chưa nhìn rõ tình hình đã ôm chặt cô vào lòng.
Thanh âm nghẹn ngào.
"Tiểu Nhiễm, cực khổ cho con."
Vừa nói, vừa muốn tiếp tục ôm Nam Nhiễm.
Nhưng Nam Nhiễm lại đưa tay đẩy bà ta ra.
Không biết là do sức lực của Nam Nhiễm quá lớn, hay do mẹ kế quá yếu.
Nam Nhiễm chỉ đẩy nhẹ một cái, mẹ kế không kịp đề phòng ngã trên mặt đất.
Một sợi tóc của bà cũng lung lay theo gió giống chủ nhân của mình.
Cả khuôn mặt mẹ kế đỏ bừng.
Chuyển từ hồng sang trắng, lại chuyển từ trắng sang xanh, trông rất khó coi.
Ánh mắt bà ta quét khắp phòng một vòng.
Xác nhận trừ Nam Nhiễm ra không còn người nào khác, mới từ từ đứng dậy.
Cố gắng kìm nén cơn giận.
Lau sạch nước mắt trên mặt.
Da thịt trắng nõn, nhìn thế nào cũng không giống một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi.
Mẹ kế ngồi xổm xuống, tiến lên muốn đỡ Nam Nhiễm.
Giọng nói đã bình tĩnh hơn không ít.
"Tiểu Nhiễm, con không bị thương chứ?"
Lúc này, Nam Nhiễm không có ngăn cản hành động của bà.
Một bên tùy ý để bà ta đỡ dậy.
Một bên lại mở miệng hỏi.
"Sao mẹ lại tới đây?"
Mẹ kế thở dài.
"Đứa bé Nam Đồng kia, mấy ngày nay vẫn luôn nhốt mình trong phòng, khóc hết nước mắt, không chịu nói với ta con bị sốt đến nhập viện. Hôm nay mẹ mới nhận được tin, trong lòng lo lắng lập tức chạy đến xem tình hình thế nào."
Vừa nói, mẹ kế vừa vỗ vỗ mu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-lai-muon-tan-vo/1156158/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.