Tiểu Hắc Long nhỏ giọng phun tào.
[ký chủ, từ lúc ngài đến thế giới này, không phải vẫn luôn có bánh rớt từ trên trời xuống sao?]
Nam Nhiễm sờ túi tiền của mình.
Muốn tìm cái gì đó.
Bỗng nhiên nhớ tới.
Đây không phải quần áo của cô.
Đôi môi trắng bệch kia cong lên.
"Có người nguyện ý mua bánh bao cho em trong vòng mười năm. Điều kiện của anh, cũng không mê người cho lắm!"
Bạc Phong lạnh lùng nhìn Nam Nhiễm.
"Anh chuẩn bị mua một cái lồng sắt rất lớn."
Lỗ tai Nam Nhiễm giật giật, ngẩng đầu.
"Sau đó?"
"Tính toán về sau sẽ ngủ trong đó. Nhân tiện giao chìa khóa cho em giữ."
Nam Nhiễm nhướn mi.
"Ra điều kiện đi."
Bạc Phong không nhanh không chậm, mở miệng.
"Anh thiếu một người bạn gái."
Nam Nhiễm chống tay lên đầu, khó hiểu hỏi.
"Bạn gái? Người yêu?"
Cô giơ một ngón tay ra.
"Lồng sắt chỉ có thể để anh ở, em không thích nhìn thấy bất kì đồ vật chướng mắt nào khác."
Nam Nhiễm hoàn toàn chìm đắm trong câu chuyện sắp có được dạ minh châu.
Bỏ quên luôn cả mục đích của đối phương là gì.
Thanh âm lười biếng của Bạc Phong vang lên đánh thức Nam Nhiễm.
"Vậy không còn gì để nói nữa."
Nam Nhiễm cau mày, khó chịu.
Cảm giác giống như thịt đã dâng tới miệng mà không ăn được.
"Uy hiếp?"
"Có thể coi là thế!"
Nam Nhiễm không nói, ngón tay gõ lộc cộc lên bàn theo nhịp.
Đôi mắt bồ câu nheo lại thằng hàng.
Nửa ngày sau.
Mới gật đầu thỏa thuận.
"Được, em có thể nhốt anh và bạn gái chung một chỗ."
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-lai-muon-tan-vo/1156157/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.