Nam Đồng tự giới thiệu.
"Em tên Nam Đồng, là chị gái của Nam Nhiễm."
Tầm mắt Bạc Phong hơi dừng trên người Nam Đồng.
Nhưng chỉ vài giây sau, liền quay đầu nhìn về nữ sinh đang thành thật ngủ say trên giường bệnh.
Cùng là tiểu thư của Nam gia.
Sao lại khác nhau như vậy.
Bạc Phong lên tiếng.
"Ừ."
Nghe Bạc Phong đáp lại lời mình, Nam Đồng càng ngượng ngùng hơn.
Mọi người đều nói, học trưởng Bạc Phong cao lãnh, không thích tiếp xúc với người khác nhưng hiện tại, cô ta lại thấy anh ấy là kiểu người dễ bắt chuyện nha.
Nam Đồng cúi đầu, muốn tìm từ để nói. Hoàn toàn quên mất em gái đang nằm sốt cao trên giường bệnh.
Mí mắt Bạc Phong buông xuống.
Duỗi tay, cầm lấy áo khoác ở đầu giường, chuẩn bị rời đi.
Nam Đồng vừa thấy Bạc Phong muốn đi vội vàng mở miệng.
"Học trưởng Bạc, cảm ơn anh đã cứu em gái em, thật không biết nên cảm tạ anh như thế nào."
Nghe vậy, Bạc Phong chỉ bình thản nói một câu không đầu không đuôi.
"Để em gái cô làm."
Không làm, cũng phải làm.
Sau đó liền vắt áo khoác lên cánh tay, đi thẳng ra ngoài.
'Lạch cạch'
Áo khoác bị nghiêng, đồ vật trong túi bị rớt ra.
Nam Đồng nhìn phong thư màu hồng nhạt nhăn nhúm trên mặt đất, cảm thấy có chút quen mắt.
Đang muốn nhặt lên.
Kết quả đã bị bàn tay thon dài khác đoạt trước.
Bạc Phong vừa thấy lá thư này, sự tình lúc trước vốn đã quên, liền bị khơi dậy.
Cả khuôn mặt căng cứng.
Hơi thở băng lãnh phóng ra.
Mà Nam Đồng vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-lai-muon-tan-vo/1156155/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.