Cô nhìn chiếc bánh sinh nhật sáu tầng trên xe đồ ăn, ánh mắt dừng lại ở tấm biển nhỏ màu vàng kim trên đỉnh ghi dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật Hoài Tuyết”, rồi lại nhìn quanh phòng khách được trang trí bằng dây ruy băng rực rỡ khắp nơi.
Nhìn một vòng, cô mới chậm rãi quay lại nhìn những người đang đứng bên cạnh chiếc bánh kem. Ai nấy đều đang chờ đợi, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt xưa nay vốn điềm tĩnh như mặt hồ phẳng lặng của Giang Hoài Tuyết bỗng như bị cơn gió khẽ lướt qua làm gợn sóng.
Trăng lúc này vẫn chưa lên hẳn, trong phòng chỉ có ánh nến trên bánh kem lấp lánh lung linh khiến không gian trở nên ấm áp lạ thường.
Đôi mắt của Giang Hoài Tuyết cũng ánh lên những tia sáng lấp lánh.
Cô chậm rãi, đầy trân trọng nói: “Cảm ơn mọi người…”
“Tôi thực sự rất thích.”
Giang Hoài Tuyết đã không nhớ rõ lần cuối cùng mình có một sinh nhật đúng nghĩa là khi nào.
Có thể là suốt 19 năm cuộc đời này hoặc thậm chí là từ những năm tháng kiếp trước.
Kiếp trước cô mang thân phận cao quý, khi còn nhỏ, những buổi tiệc sinh nhật đều do trưởng bối trong gia tộc tổ chức nhưng thực chất chỉ là danh nghĩa để phục vụ cho giao tiếp xã hội, chẳng hề có ý nghĩa thật sự với cô.
Sau này, khi nắm quyền gia tộc, tu vi cũng thâm hậu, cô dứt khoát ra lệnh hủy bỏ những buổi tiệc vô nghĩa đó.
Đến khi sang thế giới này, cô và Giang lão đầu sống ở vùng núi Tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/5198181/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.