Lúc ông ta chưa mở mắt, trông già nua tóc bạc, tầm sáu bảy mươi tuổi. Nhưng khi mở mắt ra, tinh thần lập tức biến đổi hoàn toàn, cứ như trẻ lại hai chục tuổi.
Đôi mắt sắc bén như tia điện, trong tích tắc đã quét khắp sảnh khách sạn qua khe cửa chưa đóng hẳn.
Người đẩy xe lăn – hẳn là đồ đệ – thấy vậy liền hỏi: “Sư phụ, có chuyện gì không ổn sao?”
Ông cụ nhíu mày: “Vừa nãy tôi cảm nhận được một luồng khí rất quen, có vẻ giống với người từng phá chú của tôi lần trước, nhưng lại không hoàn toàn giống…”
Suy nghĩ một lát, ông ta ra lệnh: “Cậu đi điều tra xem những ai vừa vào khách sạn gần đây, tra rõ thân phận từng người.”
“Dạ, sư phụ.”
“Phía Đế Kinh có tin tức gì chưa? Tạ Đức Dũng điều tra được ai phá chú chưa?”
“Bẩm sư phụ, bên đó nói vẫn chưa có manh mối.”
Ông cụ nhắm mắt lại, lạnh lùng hừ một tiếng: “Toàn lũ vô dụng!”
Cả thang máy lập tức cúi đầu im re, không ai dám thở mạnh.
Trước đó, Tạ Trọng Diên đã nói với Giang Hoài Tuyết rằng khu Bích Đào Viện đã chuẩn bị xong, có thể dọn đến bất cứ lúc nào nhưng đến hôm nay cô mới là lần đầu ghé thăm.
Xe còn chưa đến nơi, cô đã tấm tắc khen: “Dáng đất như đai ngọc quấn eo, phong thủy rất đẹp.”
Người xưa có câu: “Núi giữ người, nước giữ của”, chỗ ở nên dựa núi gần sông, phía trước thoáng đãng mới dễ tụ tài.
Bích Đào Viện có núi xanh phía sau, đối diện lại là công viên, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/5198180/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.