Cô ấy thử thăm dò nhắn lại: [Không ai từng khen cậu rất đẹp sao?]
Giang Hoài Tuyết nhìn thấy tin nhắn chẳng ăn nhập gì với câu hỏi của mình, nghiêng đầu nhìn Mễ Bình một cái, cúi đầu gõ chữ: [Câu hỏi gì mà kỳ lạ vậy.]
Trong lòng Mễ Bình bỗng giật thót: Lẽ nào cô ấy thật sự chưa bao giờ nghe ai nói mình rất đẹp? Nhưng ngay sau đó Giang Hoài Tuyết lại nhắn tiếp: [Khen đẹp thì nhiều không kể xiết, hỏi vậy làm gì?]
Trong xã hội hiện đại, một người đẹp - trừ phi sống tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới - thì nhất định từ nhỏ đến lớn đã được khen nức nở. Nên việc Giang Hoài Tuyết nhận nhiều lời khen là điều quá bình thường.
Vậy mà... tại sao cô lại không nhận ra được phản ứng hôm nay của mọi người?
Mễ Bình cảm thấy nhắn tin chẳng giải quyết được gì, hơn nữa còn bị ánh mắt của hàng loạt người trong sảnh chiếu thẳng tới bàn mình, đành cất điện thoại, kéo Giang Hoài Tuyết đi vào nhà vệ sinh.
Vừa thấy hai người rời bàn, không ít người trong tiệc bắt đầu rục rịch, có kẻ gan to thậm chí còn đi theo.
Giang Hoài Tuyết không vào phòng bên trong mà đứng lại ngay gần cửa, chỉ tay về phía sau: "Hôm nay toàn là những người kỳ lạ, bói toán cũng không cho ra đáp án gì rõ ràng, mình thật sự không hiểu nổi."
Mễ Bình đã làm cả đống công tác tâm lý, nhưng đứng gần thế này vẫn cảm thấy khó thở vì áp lực nhan sắc.
Cô ấy không nhìn vào mặt Giang Hoài Tuyết mà chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/5198173/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.