Trước đây Giang Hoài Tuyết là thiên chi kiêu tử, hơn mười năm đầu đời sống cũng rất phóng khoáng, tự tại. Cô giao tiếp rất thẳng thắn, không thích kiểu nói vòng vo.
Theo cô, lời Nguyễn Như Mạn nói không chỉ kỳ lạ mà còn không đúng sự thật, đương nhiên cô phải đính chính.
Nhưng Nguyễn Như Mạn cứ như đã phải chịu lời xúc phạm, mắt đỏ hoe lên.
“Chị, em biết chị không thích em, nhưng sao chị… sao chị lại nói em như vậy?”
Giang Hoài Tuyết ngạc nhiên: “Tôi nói thế nào? Tôi nói sự thật mà.”
Cô quan sát Nguyễn Như Mạn, lại khẳng định: “Trán cô phẳng, hơi rộng, thiếu niên phú quý, nhưng sinh vào cuối thu, là gỗ sắp chết, lại thêm lông mày xếch, phú quý khó bền lâu. Nếu không phải được nuôi dưỡng ở Đế Kinh, vận khí e là không trụ được đến bây giờ.”
Cô lắc đầu nói: “Vận khí cô yếu như vậy, làm sao có thể ảnh hưởng đến tôi?”
Nguyễn Như Mạn không hiểu những lời lý giải về mệnh lý này, nhưng cô ta hiểu Giang Hoài Tuyết đang nói mình “Phú quý khó bền lâu”.
Cô ta lập tức nhìn sang bố Nguyễn: “Bố, bố nghe chị nói xem? Con có giàu sang gì đâu, đều là do nhà mình cho cả. Chị nói con phú quý không lâu, chẳng phải là nói nhà mình phú quý không lâu sao?”
Bố Nguyễn quả nhiên không vui nhìn Giang Hoài Tuyết: “Hoài Tuyết, đừng làm trò này.”
Ông ta đương nhiên biết trên đời này có thầy bói, nhưng những người đó đều là người già năm sáu mươi tuổi, Giang Hoài Tuyết mới bao nhiêu tuổi, cô mới chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/5198123/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.