Chương trước
Chương sau
Âm tà sát khí tuy chưa khai mở linh trí hoàn toàn, thế nhưng gần như cũng quá nửa rồi, từ long uy vẫn khiến cho âm tà sát khí bị rung động. Tinh Hồn đang trong thế yếu, quả nhiên đây chính là một cơ hội to lớn để thuần phục nó. 

Tinh thần lực mạnh mẽ áp chế âm tà sát khí, rốt cuộc sau một đoạn thời gian dài, trong đan điền Tinh Hồn xuất hiện một khối huyền đan, to khoảng chừng bằng đầu ngón tay cái. 

Khối huyền đan đó, dĩ nhiên chính là Trấn Ngục Huyền Thai được ngưng tụ từ âm tà sát khí. 

Ngay sau khi đúc thành Trấn Ngục Huyền Thai, từ bên trong Trấn Ngục Huyền Thai lan ra một cỗ sức mạnh phi thường bá đạo, tựa như một con mãnh long chạy khắp thân thể Tinh Hồn, mạnh mẽ càng quét. 

Mỗi nơi nó đi qua đều lưu lại một cỗ khí tức màu xanh đen, chỉ thấy cỗ năng lượng này chậm rãi dung nhập vào cơ thể hắn. 

Ầm ầm ầm…

Trong cơ thể Tinh Hồn vang lên những âm thanh nổ vang khe khẽ, rồi sau đó bắt đầu lan tràn ra bên ngoài. Tầng băng bên ngoài xuất hiện những khe nứt, ngay lập tức chạy dài khắp nơi như cái mạng nên, cuối cùng bạo một tiếng nổ vang. 

- Trấn Ngục Huyền Thai, rốt cuộc đã tụ thành. 

Tinh Hồn trong ánh mắt sự vui mừng thấy rõ. Hắn cảm thụ sức mạnh cơ thể của mình. Thử dùng sức mạnh cơ bắp, toàn lực đánh ra một quyền. 

Tiếng rít gió vang lên, chỉ thấy đằng xa ầm lên một tiếng, bụi bặm bay đầy trời. 

- Không sử dụng nguyên lực mà đã mạnh mẽ, chỉ sợ một quyền thông thường có thể đánh chết được cả Hậu Thiên hoang thú cấp một. Nếu dùng nguyên lực phối hợp với Đồ Lục, Hậu Thiên hoang thú cấp hai hoàn toàn không phải đối thủ. 

Chậm rãi cảm thụ sức mạnh từ Trấn Ngục Huyền Thể, Tinh Hồn nội tâm cực kỳ hài lòng. 

Không hổ danh là tiên vũ kỹ, sức mạnh luyện thể so với phàm vũ kỹ khác xa hoàn toàn. Giờ phút này, nếu gặp lại Phong Nhạc, cho dù Phong Nhạc sử dụng Cường Lực Phù, Tinh Hồn vẫn nắm chắc đại chiến được với hắn một trận, thậm chí là kích sát. 

- Tiểu tử, chúc mừng ngươi. 

Tiểu Ứng Long hô vang vui mừng. So với Tinh Hồn, thiếu điều nó còn muốn mừng hơn, cơ hồ chính bản thân nó luyện thành Trấn Ngục Huyền Thể chứ không phải là Tinh Hồn. 

- Lần này phải đa tạ ngươi, nếu không có ngươi, chưa chắc ta đã thành công ngưng tụ Trấn Ngục Huyền Thai. 

- Này là dĩ nhiên, bản long rất tốt bụng, giúp tiểu tử ngươi, bất quá chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. 

Tinh Hồn nội tâm cảm kích Tiểu Ứng Long thật sự, bởi khoẳng khắc Tiểu Ứng Long bạo phát long uy chính là thời điểm Tinh Hồn ngưng tụ được Trấn Ngục Huyền Thai. Bằng không, giờ phút này hắn vẫn còn đang ngồi cực khổ đấu tranh với âm tà sát khí. 

Tiểu Ứng Long gương mặt nhất thời đắc ý. 

- Bù lại, sau khi ra khỏi đây, ngươi phải đền bù cho bản long rất nhiều thánh bảo, với lại cho bổn long đi chơi nữa. Ở trong cái xó này chán chết đi được. 

- Chuyện này, để sau hẳn tính. 

Đối với yêu cầu của Tiểu Ứng Long, Tinh Hồn chỉ lắc đầu, chưa vội đáp ứng. Dù sao trước mắt, chuyện quan trọng cần làm chính là rời khỏi nơi này, trở ra Bạo Thú Lâm, tìm mấy kẻ đã suýt chút nữa hại hắn mất đi cái mạng nhỏ. 

Trở vào lại bên trong cổ mộ, chỉ thấy bạch tiểu quỷ đã đứng đợi sẵn. Nói đợi thì cũng không xác đáng lắm, bởi vì nó đang cùng với đám âm u lệ quỷ chơi đùa với đống nội y mà Tinh Hồn ném cho nó trước đó. 

Nếu không phải Tinh Hồn ho khan một tiếng, có lẽ bạch tiểu quỷ cũng chẳng nhận ra từ lúc nào Tinh Hồn xuất hiện. 

]

- Khụ khụ, bản tọa bận chuẩn bị đưa tiễn ngươi ấy mà…

Thấy Tinh Hồn tiến vào, bạch tiểu quỷ giật nảy mình, nhưng ngay lập tức điều chỉnh lại phong thái cho phù hợp với người đã chỉ dạy tiên vũ kỹ cho Tinh Hồn. 

Thần thái cùng biểu hiện rất tốt, nhưng có điều, chiếc quần lót màu hồng đội trên đầu thì có chút…

Tinh Hồn dường như đã quen với bạch tiểu quỷ biến thái này, thế nên cũng chẳng biểu hiện gì ra mặt, xem như chưa thấy gì. 

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

- Tinh Hồn tiểu quỷ, nhớ thường xuyên đến đây thăm bản tọa đấy, bản tọa rất nhớ ngươi. 

Trên đường đến cổ truyền tống trận, bạch tiểu quỷ không ngừng lải nhải bên tai, thiếu chút nữa khiến Tinh Hồn nổi điên lên mà đập nó một trận. Có điều, tính nhẫn nại của hắn vẫn là quá tốt, đến giờ này vẫn có thể chịu đựng nổi. 

- Tinh Hồn tiểu quỷ, lần tới đến nhớ mang cho bản tọa thêm mấy trăm kiện đồ lo… à không, thánh vật mới đúng. Nhớ đấy, không được thất hứa đâu à. 

Bước vào cổ truyền tống trận, một nguồn lực lượng ba động rực sáng lên, bao phủ lấy thân thể Tinh Hồn. 

- Tinh Hồn tiểu quỷ, cẩn thận đấy, bản tọa ở đây đợi ngươi. 

- Minh Sát âm tôn, tạm biệt!

Khi ánh sáng biến mất, Tinh Hồn cũng không còn bóng dáng ở đây nữa. Không gian chỉ còn lại một mình bạch tiểu quỷ mà thôi. 

Trông gương mặt của nó thoáng qua một nét đượm buồn. Thời gian trôi qua bao lâu từ khi bản thân bị phong ấn ở nơi này, chính bản thân bạch tiểu quỷ cũng không nhớ rõ ràng. 

Nhớ trước đây có không ít người vô tình lạc vào nơi này, tu vi của bọn họ so với Tinh Hồn mạnh hơn chứ không kém. Nhưng rốt cuộc, toàn bộ đều chết bên ngoài kia cả. Chỉ có một minh Tinh Hồn vào được trong mộ phủ nói chuyện với nó, đồng thời đáp ứng nó giải trừ Diệt Sinh Cổ Cấm, khiến cho nội tâm bạch tiểu quỷ cao hứng vô cùng. 

Nhưng rốt cuộc, vẫn không thể kéo dài được bao lâu. 

Bất giác trên khóe miệng cong lên một nụ cười khổ. 

Bất quá, nụ cười khổ ấy ngay lập tức thay thế bằng nụ cười dâm tà ma mãnh, bởi vừa quay lưng lại thì phát hiện mấy trăm đầu âm u lệ quỷ đang treo nội y trên một khúc cây khô, vẫy vẫy bạch tiểu quỷ. 

- Thánh vật của bản tôn, bản tôn tới đây!

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Trong một hang động ẩm ướt tối tăm, đột nhiên một ánh hào quang sáng rực lên, kèm theo một tiếng “bịch…bịch…”, tựa hồ một vật nặng bị ném từ trên cao xuống. 

Khi ánh sáng tắt ngóm, trong hang động vang ra tiếng rên khe khẽ. 

Một bóng người hiện ra, dĩ nhiên chính là Tinh Hồn vừa mới được truyền tống trở ra bên ngoài Bạo Thú Lâm. 

Tiêu tốn một khoản thời gian, rốt cuộc Tinh Hồn cũng ra khỏi cái hang động kia, cảm thụ bầu không khí tại thế giới thật sự. 

- Nơi này, hẳn vẫn là vẫn còn ở bên trong Bạo Thú Lâm, tốt lắm. 

Đảo mắt nhìn quanh, Tinh Hồn rốt cuộc xác định, nơi này đích thị chính là một góc Bạo Thú Lâm, nơi diễn ra thí luyện. Chỉ là, hắn chưa biết từ lúc tiến nhập vào địa phương tiểu thế giới kia cho đến khi trở ra bên ngoài, thời gian đã trôi qua bao lâu. 

Bỗng nhiên cách đó không xa, có âm thanh đánh nhau truyền đến. 

Thế là Tinh Hồn liền chạy về phương hướng đó, không tốn bao nhiêu lâu, trước mắt Tinh Hồn hiện ra một đám thí luyện giả đang chiến đấu với một đầu Huyền Mao Trư. 

Thực lực đám thí luyện giả này không tệ, tuy nhiên vẫn không thể tạo thành nguy hiểm đối với Huyền Mao Trư, ngược lại còn bị nó áp chế, rơi vào hạ phong. 

Tinh Hồn xuất hiện khiến cho cục diện bị biến đổi. 

- Là hắn, kẻ bị Nhạc Phong sư huynh giết chết, làm sao lại xuất hiện tại chỗ này?

Không biết là người nào thốt lên đầu tiên, ngay lập tức khiến cho đám người khác chú ý đến. Dĩ nhiên đám thí luyện giả này, ngày đó trông thấy Tinh Hồn bị đám thế gia đệ tử thiên tài áp bức. 

Ai nấy đều gương mặt kinh ngạc, bởi bọn chúng đều cho rằng, ngày đó, Tinh Hồn đã bị Phong Nhạc giết chết. 

Trong đám người này, kỳ thực chẳng xa lạ gì, đều là đám thế gia đệ tử tham gia thí luyện cả. 

Đúng lúc đó, Huyền Mao Trư rống lên một tiếng lớn, chuyển đối tượng sang Tinh Hồn, thô bạo mà húc đến. 

Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng, hắn bây giờ, lực lượng thân thể, so với Huyền Mao Trư đầu hoang thú này chỉ có mạnh hơn chứ không kém. Thậm chí không sử dụng cả Đồ Lục hay Hư Không Chiến Thể gia trì, chỉ dùng sức mạnh cơ bắp trung ra một quyền. 

Một tiếng xương vỡ *rắc rắc* kinh dị vang lên, kèm theo một tiếng kêu *éc éc éc…* thảm thiết. 

Chỉ thấy, Huyền Mao Trư bị Tinh Hồn một quyền không những ngăn cản lại, mà còn đấm vỡ đầu của nó. Máu tươi văng tung tóe, dính lên cả trên người Tinh Hồn. 

Huyền Mao Trư sau khi tiếp một quyền toàn lực của Tinh Hồn, hoàn toàn không còn dấu hiệu sinh mệnh nữa, triệt để tử vong. 

Tu luyện Trấn Ngục Huyền Thể, mỗi một quyền của Tinh Hồn đều ẩn chứa lực lượng âm tà sát khí, một khi để âm tà sát khí xâm nhập vào thân thể, trừ khi là tiên giả Địa Tiên Cảnh trở lên, còn lại thì chỉ có một con đường chết. 

Trông thấy Tinh Hồn cứ như vậy mà giết chết Huyền Mao Trư bằng một quyền cực kỳ đơn giản, nguyên một đám hít vào một ngụm khí lạnh, trong mắt cực kỳ úy kỵ Tinh Hồn. 

Lúc này, Tinh Hồn liếc nhìn đám thế gia đệ tử, trong mắt lộ hung quang, khiến cho đám bọn chúng sợ vỡ mật. 

- Hôm nay đã là ngày thứ mấy thí luyện?

Tinh Hồn ngữ điệu lạnh lùng hỏi. 

- Chỉ còn ba ngày nữa là kết thúc thí luyện. 

Trong đám thế gia đệ tử, một thanh niên gương mặt dễ nhìn, có điều sắc mặt nhợt nhạt, cơ thể đang run lên vì sợ hãi. 

Cùng là thế gia đệ tử, mà trước đó, Phong Nhạc đại diện thế gia đệ tử đắc tội với Tinh Hồn. Đám người này đang lo sợ, Tinh Hồn vì bất mãn với Phong Nhạc mà giận cá chém thớt, xả giận lên đầu bọn chúng. 

Đương nhiên, Tinh Hồn chẳng dư hơi sức đâu mà đi giết đám bọn chúng. Mục tiêu của hắn chính là đám Phong Nhạc mà thôi. 

- Các ngươi để lại nhẫn trữ vật, toàn bộ của cải trên người rồi sau đó rời khỏi đây. 

Không giết, thế nhưng Tinh Hồn vẫn không buông tha tài sản trên người chúng. Dù sao thời gian thí luyện đã kết thúc, mặc dù đã đạt tư cách trở thành tông môn đệ tử, nhưng vị trí Tinh Hồn hướng đến chính là chức vị quán quân. 

Nếu đã lỡ làm rồi thì làm cho trót, làm cho tới nơi tới chốn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.