Trương ngỗ tác nhìn động tác đâu vào đấy của Yến Kiêu đâu vào đấy, bất giác gật đầu mỉm cười.
Hắn và Thiệu Ly Uyên là người quen cũ, cho dù hiện tại lui về phía sau màn, hai người ngẫu nhiên khi chạm mặt cũng nói chút việc nhà.
Lúc trước Thiệu Ly Uyên bỗng nhiên nói tìm được một hạt giống tốt, là bông hoa đỏ giữa vạn lá xanh, Trương ngỗ tác lúc ấy còn không tin, nhưng sau đó lại dần dần để ý, quả nhiên thiên hạ đồn đại nhiều, trình độ phóng đại của các bá tánh còn lợi hại hơn so với chính Thiệu Ly Uyên nói.
Lúc ấy Trương ngỗ tác chỉ nửa tin nửa ngờ, cho đến hôm nay gặp mặt mới biết lời đồn đãi thật sự không giả.
Tống Lượng tay chân nhanh nhẹn, không bao lâu đã dẫn theo vú già phụ trách đưa cơm đến.
Vú già kia nghe nói quận chúa đã chết, lại không được về nhà, giờ phút này thấy đại hán cường tráng tìm mình hỏi chuyện, lá gan tức khắc như muốn nứt ra, sợ rằng có đi mà không có về, quỳ xuống đất than thở khóc lóc nói: “Đại nhân, chư vị đại nhân, dân phụ chỉ là người làm công, cái gì cũng không biết, cũng cái gì cũng chưa làm!”
Trong đại sảnh kéo bình phong, bà cũng không thấy rõ khuôn mặt lờ mờ đằng sau là ai, nhưng tóm lại chỉ cần một câu của các đại nhân cũng đủ để lấy tính mạng của mình, càng thêm sợ hãi, nước mắt nước mũi giãn giụa đầy mặt, thật sự cực kỳ đáng thương.
Lúc bà đang khóc, thấy phía sau bình phong có tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-huyen-lenh-tieu-ngo-tac/1117863/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.