Phương Trầm tàn nhẫn vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, trong lòng hắn căn bản là không có khái niệm đền ơn, đáp nghĩa gì đó, chỉ có lạnh nhạt, ích kỷ cùng thú tính.
Cái thiện không hề phòng bị gặp phải cái ác thuần túy, tốt đẹp như vậy cũng không chịu nổi một kích.
Đợi hắn ký tên nhận tội, sau bị dẫn đi, Yến Kiêu đen mặt nói với Vương tri huyện: “Ta viết thư cho thánh nhân, xin cho hắn hình phạt lăng trì (xẻo thịt, róc xương).”
Người này thủ đoạn tàn nhẫn, hành vi ti tiện khó có thể tưởng tượng, chuyện đến trước mắt không hề có chút hối hận, so với “án tập kích liên hoàn” lần trước tính chất càng ác liệt hơn, nếu không xử lý nghiêm khắc, không nói đến hai vị lão nhân vô tội uổng mạng, chết không nhắm mắt, chính là những người như bọn họ cũng ăn ngủ không yên.
Vương tri huyện gật đầu nói phải, “Hạ quan cũng có ý này, nếu công khai quá rõ ràng, ngày sau chỉ sợ không ai dám phát thiện tâm.”
Dừng một chút lại nói: “Hạ quan còn có một chuyện, muốn xin ý kiến đại nhân.”
Yến Kiêu gật đầu, “Cứ nói đừng ngại.”
Vương tri huyện mịt mờ nghiến răng, cơn giận còn sót lại chưa tiêu nói: “Hạ quan muốn kéo người này ra ngoài diễu phố thị chúng, lấy…”
Hắn còn chưa nói xong, Yến Kiêu đã dứt khoát gật đầu, tán thưởng nói: “Tốt, cứ như vậy mà làm.”
Cho dù ngày sau hắn bị phán hình phạt lăng trì đi chăng nữa? Loại cặn bã bại hoại như thế, chết bao nhiêu lần cũng không đủ, phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-huyen-lenh-tieu-ngo-tac/1117843/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.