Biển máu.
Vô biên vô hạn.
Cô đứng ở giữa, bị dính thứ chất lỏng sền sệt, lạnh như băng, mùi máu tanh đỏ vây quanh.
Sóng huyết ở phía trên, nổi lơ lửng, chảy trên vô số ảnh chụp. Trêntường dính cả một mảng máu, một đôi giày chuyên đá bóng màu trắng dínhmáu, hai thùng xăng, màu nhuộm đỏ cả nền đất, quần áo bị phá hủy, đôigiày cao gót nhiễm máu, bị “xử lý” qua, mười sáu mảnh bị phanh thây pháhủy đến mức không còn là thi thể nữa (chắc thành một đống bầy nhầy quá! ọe!).
Hé ra lại hé ra, hé ra lại hé ra, hé ra lại hé ra, hình ảnh vô cùngthê thảm,làm cho cô không thể nhìn lại, hoảng loạn ở giữa biển máu khókhăn bước đi.
Bỗng dưng, thân thể của cô tử rồi đột nhiên trượt ngã thẳng vào trong biển máu.
Biển máu, không đáy.
Biển máu cắn nuốt cô, chất lỏng sền sệt dính lấy, tanh hồng màu máu,còn có một bàn tay vô hình, giữ chặt lấy mắt cá chân cô, bất luận cô cókêu gào sợ hãi dãy dụa như thế nào, nhất định cũng không chịu buông ra,cố ý lôi kéo cô, đi xuống, đi xuống, đi xuống, đi xuống…
Cô mở miệng, ở trong vũng máu tanh nồng, phát ra tiếng hét chói tai, lại kêu không ra tiếng.
Không, không cần! Cô không thể hô hấp, cô sắp bị nuốt sống, cái bóng đen kia gắt gao bắt được cô, làm cho cô không có chỗ trốn—
Đột nhiên, một đôi bàn tay to bắt lấy cô, đem cô lôi ra từ biển máu.
Máu, ảnh chụp, bàn tay vô hình, nháy mắt biến mất vô tung.
Sắc mặt cô tái nhợt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hung-va-nghi-tinh/124995/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.