Mười bảy tên đực rựa hàng thật giá thật quét sạch hai kệ hàng như đàn châu chấu tàn phá đồng ruộng. Chỉ vẻn vẹn mấy phút, đủ loại bao bì và chai rỗng rải đầy đất.
Sau khi lấp đầy dạ dày, bọn họ nằm ngổn ngang trên nền nhà, cảm nhận sự sống dần quay về.
"Đệt mẹ, cuối cùng cũng được sống lại..."
"Biết thế chạy từ lâu rồi, mấy ngày nay ở ký túc xá khốn khổ vãi nồi..."
"May mắn bọn mình chạy nhanh, tụi 317 ở phía sau còn chưa kịp thoát nữa kìa."
"Khủng khiếp thật..."
Nhóm Tống Phỉ ngồi ở khu đồ tiêu dùng cách khu thực phẩm một khoảng. Vô số kệ hàng ngăn cách biến hai bên thành hai vùng trời riêng biệt. Mặc dù họ có thể nghe thấy tiếng đầu kia nhưng bập bõm câu được câu chăng.
Kiều Tư Kỳ nhặt một lon Fanta vị táo mở nắp uống một hớp lớn. Uống xong rồi mà năm người còn lại vẫn bất động, cậu ợ một hơi: "Mau uống đi, mấy ngày nữa muốn cũng không có mà uống đâu."
Mọi người trầm mặc.
Bởi những điều Kiều Tư Kỳ nói đều là sự thật.
Hành động mở cửa cứu người là bản năng xuất phát từ lòng lương thiện nhưng lòng tốt không thể biến thành đồ ăn nước uống. Số lượng nhu yếu phẩm không thay đổi, đồng nghĩa nhân số càng nhiều, bình quân đầu người càng ít.
"Tôi thực sự không muốn chuyển đi đâu cả,"Chu Nhất Luật thật thà, "Chúng ta từ ký túc xá chạy đến đây, mạng lớn đến mấy chăng nữa, nếu lại xông ra... chưa chắc đã may mắn như vậy."
"Không đến mức như vậy đâu." La
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hoc-zombie-tang-benh-dai-hoc/1172202/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.