Nếu cậu không đính hôn với Eaton, nhiều khả năng Eaton sẽ buộc phải đính hôn với một người xa lạ, mà Diệp Tiếu thì không muốn chuyện này xảy ra chút nào. Tuy để cậu và Eaton đính hôn làm cậu thấy không thoải mái, nhưng cậu nghĩ, bắt Eaton đính hôn cùng người khác còn khó chịu hơn, so sánh hai việc ức chế, lấy cái nhẹ hơn, cậu đành miễn cưỡng hy sinh vậy! “Sao vậy Tiếu Tiếu?” Eaton nghi hoặc, trong phong thư có thư hắn đọc, thư Diệp Tiếu viết cùng với ảnh chụp, không có gì bất thường cả. Diệp Tiếu không nói gì, giật lấy phong thư trong tay Tất Phong, bỏ lá thư của cậu ra, rồi mới thở phào dán lại bì thư, chuyển cho Tất Phong: “Được rồi, anh gửi đi!” “Ủa? Tiếu Tiếu không gửi thư của mình à?” Eaton không hiểu: “Phụ vương mẫu hậu em thấy thư của Tiếu Tiếu sẽ vui lắm, sao bỗng nhiên lại không gửi nữa vậy.” “Ừm… thầy mới nhớ ra mình có viết sai đôi chỗ, về sau có cơ hội thầy viết lại cũng được, hahaha, tự dưng trong phòng nóng ghê.” Diệp Tiếu lau mồ hôi. Động tác này không chỉ vì nhiệt độ ngọn lửa trong tay Tất Phong, mà còn để che giấu sự bối rối của cậu: “Mau gửi đi, muộn rồi đó.” Eaton dẩu môi, tuy hơi tiếc, nhưng đằng nào Tiếu Tiếu cũng sẽ về gặp phụ mẫu với mình, cho nên giờ giữ chút bí hiểm cũng tốt. Gửi thư xong, Tất Phong nhiệt tình giữ hai người lại, trưng cầu ý kiến của Eaton để xin chụp hắn mấy bức, liền bị Eaton quăng cái móng con con cho mấy phát. “Không đồng ý thì thôi, động chân động tay làm chi, thiệt là.” Tất Phong sờ sờ mặt, Eaton sức yếu, vỗ vào mặt hắn cứ như cù lét: “Có phải cậu ghen tị tôi đẹp trai nên muốn hủy dung tôi không?” Eaton vừa nghĩ đã muốn ói, cái tên thần thú này đúng là tự luyến vô biên, câu vô sỉ như thế mà cũng nói được, chẳng khác gì tên khốn Hồ Đa Đa kia, quả là tuyệt phối! “Cậu muốn chụp ảnh cậu ấy thì cũng phải trả thù lao chứ.” Đúng lúc Bạch Văn ra khỏi phòng làm việc nghe được câu này. Hắn cười với Eaton đang nhe răng vươn móng trong lòng Diệp Tiếu, nói: “Sao, tôi trả cậu hai nghìn, cậu cho tôi chụp hai bức đi, tôi chưa chụp rồng sống bao giờ.” Nói xong, hắn còn xoa cằm: “Thần giới cũng có rồng, nhưng con nào cũng dài ngoằng, chẳng đáng yêu tí nào, khi còn nhỏ cũng đã uy vũ khôn cùng, lần đầu tiên tôi được diện kiến con rồng như cậu đấy.” Diệp Tiếu cười khổ, hai thần thú này đều không phải là đèn cạn dầu, khả năng chọc tức người khác cứ gọi là thượng đẳng, nhìn Eaton trong lòng cậu xem, giận tới phình cả bụng, mặc dù bình thường bụng hắn đã tròn vo rồi. “Còn lâu mới cho mấy người chụp! Trả bao nhiêu tiền cũng không cho!” Eaton chỉ hận không thể nhổ nước miếng vào mặt hai tên này: “Hai nghìn nguyên hả, mấy người đang cho tiền ăn xin chắc!” Hắn học được câu này trên tivi, mấy tên côn đồ bịp người bình thường đều nói thế cả. Diệp Tiếu hắc tuyến, tên này lại học tùm lum cái gì đây, hóa ra không phải không muốn chụp ảnh, mà là đang chê giá không đủ cao sao. Bạch Văn cũng không ép: “Về sau nếu thay đổi ý định nhớ tới tìm tôi nhé, tôi có thể trả thêm một nghìn!” Eaton trả lời Bạch Văn bằng một màn nhe răng lè lưỡi, phi phi phi, còn mít mới cho chụp! Có chụp cũng chỉ mình Tiếu Tiếu được chụp, mấy người là cái thá gì! … Tới thứ hai, một đợt thực tập nữa lại chuẩn bị xuất phát, Diệp Tiếu không dám để Hồ Đa Đa trông Eaton như lần trước nữa, vì hậu quả đúng là gà bay chó sủa. Cậu đã nghiêm túc phê bình hành động não tàn của Hồ Đa Đa, còn việc hắn có nghe thủng hay không thì cậu cũng không biết. Lần này trọng trách trông nom Eaton thuộc về Ly Nhị. Ly Nhị không thông minh lắm, nhưng được cái thành thật. Diệp Tiếu dặn hắn chăm sóc Eaton thật tốt, tới bữa đưa Eaton đi ăn, mà không ăn đồ ăn vặt, phải ăn nhiều cơm mới lớn được. Lần này Diệp Tiếu chọn người rất chuẩn, Ly Nhị và Eaton coi vậy mà rất hợp rơ, một tên não tàn, một tên ngốc ngốc khờ khờ, tán dóc với nhau đến là vui. Tuy Ly Nhị còn chưa được ra ngoài trường, nhưng trong phòng hắn đã có không ít đồ mua từ ngoài vào, phần lớn đều được Kim Thụy mang tới, dạo này quan hệ của hai người đang tốt lắm. “Ly Nhị, con báo bông ở đầu giường của cậu trông đáng yêu quá, cậu gọi nó là A Ly hả?” Eaton trèo lên giường Ly Nhị ôm con báo bông mềm mềm màu đỏ, sờ thích ghê ta. “Ừ, tôi cũng thích nó lắm.” Ly Nhị cầm một món đồ trang trí nho nhỏ trên bàn: “Cậu xem, đây cũng là báo này.” Đó là một cái đỡ điện thoại có hình báo. “Cậu tự mua hả?” Eaton thấy gu thẩm mỹ của Ly Nhị khá phết. “Không, là Kim Thụy tặng.” “Sao tự dưng mặt cậu đỏ thế?” Eaton không hiểu, hỏi. “Đâu đâu, mặt tôi có đỏ đâu.” Ly Nhị sờ sờ mặt mình, gần đây hắn thường xuyên nghĩ đến Kim Thụy. Kim Thụy đối xử với hắn rất tốt, mua gì cũng nhớ tới hắn. “Không ngờ con rắn độc Kim Thụy này cũng có lòng quá ha.” Eaton bỗng nhìn Kim Thụy với cặp mắt khác, đợt này Kim Thụy cũng không tỏ thái độ mơ ước ngóng trông Tiếu Tiếu của hắn, cho nên hắn có thể tạm nguôi lòng căm thù ~ “Ừ, cậu ấy tốt lắm.” Ly Nhị cảm thấy Kim Thụy quá là tốt, vừa đẹp vừa thông minh, lại còn tâm lý, đúng là một yêu quái đốt đèn lồng cũng tìm không được! Sau này nếu người bầu bạn của hắn mà được một nửa như Kim Thụy thì hắn đã thỏa mãn rồi. Eaton không nói gì, hắn vẫn còn thành kiến với Kim Thụy, không thể lập tức xóa tan hết được. Kể từ khi biết ăn vàng gặp tác dụng phụ, Diệp Tiếu đổi hết vàng thỏi của Eaton thành đồ chơi. Eaton không ăn vàng nữa, lại tìm về thói quen tối tối đếm vàng. Eaton tự thấy như vậy cũng tốt, hắn là rồng, tối tối ngủ với một đống vàng bạc châu báu mới đúng, ăn tươi sát phong cảnh biết bao. … Lúc này ở Ma giới, ma vương Bridge và Elsa đang khoe ảnh của Diệp Tiếu và Eaton với người than, bạn bè. Hôm qua nhận được tin của con hai người kích động suýt mất ngủ, sau mấy trăm năm, cuối cùng con trai đã có nơi trông cậy, đã thế còn là một nhân loại vô cùng thông minh vô cùng tuấn tú! Kích động xong, vừa rạng sáng hôm sau hai người đã cầm ảnh con đi khoe. Ảnh chụp Diệp Tiếu thì không có vấn đề gì, cơ mà ảnh của Eaton vừa chìa ra, mọi người đã trầm trồ kêu to, mấy trăm năm rồi chưa được thấy kim long cục cưng, cả ma giới chỉ có mỗi hai kim long, quá hiếm có ít ỏi. “Tỷ tỷ, nếu tới lúc tổ chức vũ hội mà Eaton vẫn chưa trở về hình dáng ban đầu thì tốt quá, đã lâu lắm rồi em chưa được thấy hình dáng khi bé của nó, bảo nó biến về thế nào cũng không chịu, giờ thì có cơ hội rồi.” Em gái Elsa, dì của Eaton nói. Elsa cười đáp: “Ta cũng nghĩ vậy, nếu thế lễ đính hôn sẽ náo nhiệt lắm.” Chúng ma ai cũng hài lòng, khung cảnh ấm áp xiết bao. “Hắt xì —-” Eaton tự nhiên hắt xì một cái rõ to, hắn nhúc nhích mũi, nghĩ thầm, ai đang trù ẻo hắn thế không biết!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]