Khác hẳn với bức thư Eaton gửi về Ma giới, điều ma vương Bridge đề cập tới trước nhất chính là vấn đề thân thể của Eaton, hơn nữa ông còn viết bằng cỡ chữ to bự chảng, màu đỏ rực như máu! 
Ý chung chung là, nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ thì nhất định không được ăn vàng. Khi kim long bọn họ ăn vàng, thể chất của họ sẽ tăng vọt chỉ trong một thời gian ngắn, rất hữu dụng lúc đại chiến nguy cấp, thế nhưng nó cũng có di chứng! 
Không phải tự dưng mà có chuyện ăn vàng tăng năng lực, thực chất đó là do tiềm năng cơ thể bị tiêu hao liên tục, chẳng mấy chốc cơ thể sẽ trở về thời kỳ thơ ấu, mất năng lực tự vệ. Còn chuyện bao giờ có thể trở lại hình dáng ban đầu thì phải xem số lượng vàng đã ăn và vận may, chứ ngay cả ma vương Bridge cũng không rõ. 
Trong trận đại chiến ngàn năm trước Bridge cũng từng sử dụng phương pháp này, khỏi cần nhắc tới chuyện sau đó, chỉ nói thôi đã nước mắt đầm đìa. Vì quá mất mặt nên ông không kể chuyện này cho Eaton, giờ thì hay rồi, chỉ vì ngại xấu mặt mà con trai ông cũng gặp phải “Thảm sự” tương tự, quá bi thảm! 
Eaton khóc không thành lời, dạo này hắn ăn vàng như điên, vì muốn mau chóng khôi phục nguyên trạng, kịp về tham gia vũ hội nên hắn ăn vàng như ăn cơm, rốt cuộc thì hắn nghĩ cái quái gì vậy!!! 
“Khụ, đừng thương tâm nữa, giờ chúng ta đã biết nguyên nhân rồi, về sau không ăn nữa là được, chẳng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hoc-yeu-quai/1310274/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.