Mấy chap này em chưa edit còn thô mấy thím thông cảm
Hôm nay trời thu khá đẹp, nắng chiều khẽ len lỏi rọi qua những rạng cây, áng mây lại khe khẽ cuộn mình khi những cơn gió vô tình lướt qua, bầu trời cứ trong xanh đến lạ, thới tiết thế này quả thật làm con người ta không muốn ở nhà.
- Từ từ chậm chậm thôi con mẹ mệt quá.
Tôi đang ngồi đọc sáng tại băng đá công viên, tôi thích cái cảm giác này, đọc sách nơi công cộng, đôi lúc nó ồn ào tiếng người qua lại, rồi cũng có lúc vô cùng an tĩnh, sự an tĩnh vốn cần có của một công viên, nhưng thôi đành chấp nhận nơi đây là trục đường chính của thành phố này. Lại hướng ánh mắt về giọng nói đó, thật nhẹ nhàng và chan chứa yêu thương, có lẽ bất cứ bà mẹ nào khi nói chuyện với con mình cũng sẽ như vậy chăng? Bất chợt tôi nhớ đến mẹ tôi.
Cô ấy có lẽ là một người phụ nữ hạnh phúc, khoảng tầm 30 đến 35, toát ra vẻ dịu dàng không phải cố gắng gượng ép mà phát ra từ cốt cách,có lẽ cô ấy có một cuộc sống khá trọn vẹn, gia đình sung túc, đứa con khỏe mạnh, hạnh phúc – tôi nhận ra điều ấy từ ánh mắt, cũng phải thôi nếu là tôi cũng sẽ như thế. Mà khoan đứa bé đang làm gì ấy nhỉ, nó đang cười khì khì dù mới vừa bị té xong, chắc hôm nay trời đẹp hai mẹ con ra đây tập xe. Con bé trông thật đáng yêu.
Thế là hằng ngày tôi lại thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hoc-la-gi-inspired-by-a-true-story/3194351/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.