Định viết chủ đạo về game, mà thấy dở quá lại thôi. Cười.
Sorry anh em thời gian qua không có update chap mới, cũng như chưa cập nhật tình hình facebook, lặng mất tăm, hì. Như điệp khúc cũ của bao tác giả, bận và bận, anh em đừng giận nha, thật là muốn ngồi gõ tiếp lắm ấy chứ, thực hiện sở thích của mình thì lúc nào mà chẳng thoải mái hơn, thôi tiếp mạch truyện vậy.
Những năm tháng khờ dại ấy, tôi lựa chọn cái cách hèn nhát nhất để chia tay em, trốn tránh. Tôi sợ, sợ chỉ cần trả lời một tin nhắn, hay nhận cuộc gọi của em, chỉ cần nghe đầu dây bên kia thổn thức, tôi sẽ lại buông xuôi…
Đó cũng là lí do tôi muốn viết về game, về một chủ để khác, quả thực đến tận bây giờ tôi không còn muốn nhắc lại chuyện đã qua đơn giản tôi là một người nhạy cảm, tôi không muốn khơi gợi nhửng niềm đau quá khứ, để vết thương cũ năm xưa lại một lần nữa đau. Thôi nhé…
2 ngày sau chia tay, tôi tạo cho mình một nick facebook khác vì em đã từng nói với tôi rằng:
- Anh ơi.
- Sao vậy em?
- Mình để realationship trên facebook đi kìa. Kèm theo đó là icon mặt trái tim.
- Uh, để anh gửi qua cho em, nhớ đồng ý nghe cô nương.
- Em biết rồi. Hì.
- Anhhhhhhhhhh
- Sao nữa em.
- Mà á, nếu sau này mình mà có lỡ chia tay á, anh đừng có xóa cái này nha. Icon mặt khóc.
- Anh nghĩ chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hoc-la-gi-inspired-by-a-true-story/3194162/quyen-2-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.