“Thấy lạ lắm có phải không? Có muốn bản vương lý giải nghi vấn trong lòng ngươi không?” Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn hơi lóe lên, dưới ánh nến chập chờn khúc xạ ra những tia sáng đầy quỷ mị.
Giờ khắc này, Sở Lăng Thường thật sự sợ nghe được những lời từ trong miệng hắn, nhất là những chuyện xảy ra trong lúc nàng mê man và những nghi ngờ sau khi nàng tỉnh lại.
Nhưng hắn cũng chẳng cho nàng cơ hội tránh né. Gương mặt cương nghị của hắn lại cúi sát xuống khiến cho nàng không cách nào tránh khỏi hơi thở nóng bỏng của mình, giọng nói nhẹ nhàng cất lên, “Chẳng hạn như ngươi muốn biết…ai đã tìm thái y tới? Nhiều ngày nay, ai tự tay thay thuốc cho ngươi? Miệng vết thương trên người ngươi do ai xử lý? Còn nữa, trường bào này là ai thay cho ngươi? Là ai mỗi ngày ôm ngươi ngủ…”
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Sở Lăng Thường xoay đầu sang một bên, nơi ngực cũng phập phồng kịch liệt, hô hấp cũng có một khoảnh khắc như ngưng lại. Nàng không muốn nghe những điều này, cũng không muốn biết về nó.
“Được, được, ngươi đã không muốn nghe, bản vương không nói nữa.” Hách Liên Ngự Thuấn đột nhiên trở nên rất tốt tính, rồi nằm nghiêng qua một bên. Khi Sở Lăng Thường nghĩ rằng hắn sẽ buông tay rời đi thì không ngờ hắn lại thu cánh tay lại, ôm nàng vào lòng, hàng lông mày kiếm cùng mi tâm của hắn cũng giãn ra đáng kể.
“Ngươi…” Đêm nay hắn không định rời đi sao?
“Đừng lộn xộn!” Hắn nhẹ nhàng tỳ cằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hoan-du-cho-ta-khuynh-that-giang-san/2536120/quyen-4-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.