Bóng dáng phía xa xa kia rốt cục cũng rời đi, mà Sở Lăng Thường cũng thuận thế đẩy Hách Liên Ngự Thuấn ra, tất cả sự dịu dàng ngụy trang lúc trước đều tiêu tán. Đem sự rung động trong lòng đè nén lại, nàng lãnh đạm nói, “Xin vương gia để ý hành vi của mình một chút. Nếu đã coi ta là tù binh vậy cũng nên cư xử cho giống như vậy, vì cái gì còn không đưa ta vào đại lao?”
Bờ môi mỏng đầy khêu gợi của Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhếch lên, đôi mắt vốn đang ngời sáng cũng nhanh chóng trở nên âm u rồi khôi phục lại sự kín đáo thường ngày.
“Người ta nói lòng dạ nữ nhân thâm sâu tựa biển thực không sai chút nào.” Hắn nhếch môi, tầm mắt lơ đãng quét qua bờ môi căng mọng của Sở Lăng Thường. “Dùng cách lạt mềm buộc chặt này là muốn từ miệng bản vương biết được nơi Cấm lâu này đã từng có ai ở sao?”
Hắn cầm lấy thẻ tre nàng vừa viết, thanh âm trầm thấp mang theo chút ý châm biếm.
“Cấm lâu này từng có ai ở chẳng liên quan gì tới ta cả.” Sở Lăng Thường thực sự bị những lời châm chọc của hắn làm cho đau đớn, hàng lông mày khẽ nhíu lại, đưa tay đoạt lại thẻ tre trong tay hắn, ngồi xuống ghế bình thản nói, “Cho dù vương gia không nói, ta cũng biết cô ấy chính là một người đáng thương mà thôi. Nhưng theo cách nhìn của ta thì cô ấy cũng xem như hạnh phúc.”
“Hạnh phúc? Sao ngươi biết cô ấy hạnh phúc hơn mình?” Hách Liên Ngự Thuấn dường như vừa nghe được chuyện nực cười trên thế gian, nét cười lạnh lùng trên khóe môi càng đậm.
Sở Lăng Thường ngẩng đầu nhìn hắn, gằn từng lời, “Ít nhất cô ấy cũng có thứ để yêu, có thứ để hận, để chờ đợi, để oán thán. Còn ta chỉ là một tù binh mà thôi. Cô ấy so với ta căn bản là cách biệt một trời một vực. Trừ phi cô ấy…” Nói đến đây, nàng hít sâu một hơi, lại cảm thấy bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi mất tự nhiên, cuối cùng nói bâng quơ một câu, “…cũng giống ta, đều bị ngươi nhốt lại mà thôi.”
Những lời này Sở Lăng Thường vốn thuận miệng nói ra nhưng không ngờ lại khiến sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn trầm hẳn xuống, gương mặt anh tuấn của hắn còn hiện lên một chút ẩn nhẫn.
Sở Lăng Thường thực sự kinh ngạc tới tròn xoe đôi mắt. Trời ạ, không phải bị nàng vô tình nói trúng đấy chứ?
Hàng loạt suy nghĩ nhanh chóng hiện lên trong đầu nàng. Mà ý nghĩ phù hợp nhất chính là…nữ nhân kia bị hắn cưỡng bách bắt về trong khi trong lòng cô ấy lại có người khác, cho nên hắn mới đem cô ấy giam giữ tại Cấm lâu này.
Hách Liên Ngự Thuấn hơi nheo mắt, dường như hắn có thể nhìn thấu tâm tư nàng nên thân hình cao lớn cúi xuống, hai tay chống xuống hai bên người nàng, từng chút từng chút tới gần nàng...
Gần tới mức nàng có thể nhìn thấy nụ cười giả tạo hiện lên trong đôi mắt hắn…
Gần tới mức nàng có thể ngửi được hơi thở đầy dã tính của hắn…
Gần tới mức nàng có thể cảm nhận được hắn không hề có chút ý tốt…
Cho đến khi…
Cánh môi hắn chỉ còn cách gò má nàng chưa đầy nửa tấc thì rốt cục cũng ngừng lại, thanh âm có chút hờ hững thản nhiên vang lên, “Khuya rồi, nên đi nghỉ thôi!”
Gì chứ?
Không đợi nàng kịp phản ứng, Hách Liên Ngự Thuấn đã ôm bổng nàng lên, hướng về phía phòng ngủ vững vàng bước tới…
***
Ánh sáng trong phòng ngủ có chút u ám hơn so với chính điện. Những ngọn nến nhẹ nhàng lay động phản chiếu thân hình cao lớn của Hách Liên Ngự Thuấn. Đem nàng đặt xuống giường, hắn thản nhiên dựa vào đầu giường, buồn cười nhìn Sở Lăng Thường đang nhanh chóng lui vào một góc.
Lơ đãng nghĩ đến dáng vẻ chủ động của nàng lúc vừa rồi, trong thân thể hắn dường như lại dâng lên một ngọn lửa nóng điên cuồng thiêu đốt.
Sở Lăng Thường vẫn nhìn chằm chằm hắn, sợ hắn lập tức nhào tới. Nàng khẽ nuốt nước miếng rồi lạnh lùng nói, “Phương thức trông giữ tù binh của vương gia quả thật là đặc biệt. Sao vậy? Sợ ta chạy trốn? Ngươi yên tâm, ta còn chưa có bản lãnh thông thiên như vậy.”
Tại sao hắn còn không đi?
Nghe những lời của nàng, Hách Liên Ngự Thuấn bật cười lắc đầu, “Không, bản vương không phải sợ ngươi trốn, mà bản vương có chuyện nghĩ không ra.”
Có chuyện nghĩ không ra?
Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải nam nhân quá đáng như vậy. Không nghĩ ra hắn và nàng có quan hệ gì? Nàng đương nhiên cũng không dám buông lỏng phòng bị, hắn là người thâm sâu khó dò, tính khí thất thường, lúc này như vậy nhưng liền sau đó chẳng biết hắn sẽ thành ra bộ dạng thế nào. Hiện giờ hắn cười cực kỳ nhu hòa, nhưng nói không chừng rất nhanh tính tình sẽ biến đổi, vạn nhất thấy nàng không vừa mắt, hắn cũng có thể thuận tay bóp chết nàng lắm chứ.
Cho nên Sở Lăng Thường cũng không mở miệng mà chỉ cảnh giác nhìn hắn, không hề nhúc nhích….
“Bản vương đang nghĩ…” hắn hơi nghiêng người về trước, nét mặt đầy vẻ nghiêm túc lại làm ra vẻ khó hiểu cùng suy nghĩ, “Ngươi thông hiểu số mệnh, vậy có từng bốc quẻ cho chính mình hay chưa? Ngươi thử tính xem, đêm nay bản vương có “ăn” luôn ngươi hay không hả?”
Lời nói của hắn cực kỳ lớn mật và thẳng thừng khiến Sở Lăng Thường hoàn toàn chấn động, bàn tay nhỏ nhắn trong ống tay áo cũng siết lại thành nắm đấm, thấy nụ cười trên môi hắn càng lúc càng đậm liền lãnh đạm đáp lại, “Để có được một nữ nhân thường có hai phương thức, một loại là cam nguyện thuần phục, một loại là cưỡng ép thuần phục, không biết Tả hiền vương muốn làm loại nào?”
Nghe những lời này của nàng, Hách Liên Ngự Thuấn không hề giận mà còn cười khẽ, hơi cúi xuống ra lệnh, “Lại đây!”
Thân thể nhỏ nhắn của Sở Lăng Thường hơi co rúm lại theo hướng ngược lại, nụ cười tưởng như vô hại trên môi hắn khiến nàng nhìn thế nào cũng không được tự nhiên.
“Ngươi sớm muộn gì cũng là người của bản vương, còn xấu hổ làm gì?” Hắn rất tự nhiên nằm lên giường, nhìn bộ dáng nàng hệt như con nhím xù lông thì không nhịn được càng cười lớn.
Hắn cầm thú như vậy, nói chuyện đáng xấu hổ như vậy mà vẫn có thể làm ra vẻ đạo mạo. Chiếc giường vốn dĩ rất lớn nhưng có thêm hắn lại trở nên chật chội vô cùng, ngay cả bầu không khí cũng như loãng ra.
“Ngươi tránh ra!” Sở Lăng Thường tăng thêm âm lượng, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
Bàn về quyền cước, công phu, nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Lần đó ở Hán cung, dưới gốc hoa đào, nàng đã biết hắn có nội công thâm sâu khó lường, nếu không sao có thể ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó. Cho nên không thể lấy cứng chọi cứng mà phải hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Lần này Hách Liên Ngự Thuấn dường như mất đi sự nhẫn nại. Bàn tay to của hắn vươn ra, đem nàng kéo lại, mạnh mẽ tựa diều hâu bắt gà con không chút tốn hao sức lực. Thân hình cao lớn của hắn lập tức đè ép xuống, hưng phấn nhìn nàng giãy dụa đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
“Bệnh phong hàn còn chưa khỏi hẳn mà vẫn có sức lực giãy dụa sao? Sớm biết thế này, bản vương cho ngươi ngủ thêm vài ngày nữa.” Hắn cúi đầu, bàn tay to đem hai tay nhỏ bé của nàng cố định lên phía đỉnh đầu, nụ cười dịu dàng nửa thực nửa giả, “Vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời khiến bản vương động lòng hơn. Nữ nhân nếu cứ tỏ ra cứng rắn cũng không phải là một thói quen tốt. So với giờ phút này, bản vương vẫn thích dáng vẻ mấy ngày trước của ngươi hơn.”
Sở Lăng Thường vừa nghe, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an, “Ngươi nói vậy là ý gì?”
“Phản ứng này của ngươi nên hiểu là “trở mặt không nhận người” hay sao?” Mi tâm của Hách Liên Ngự Thuấn hơi giãn ra, ý cười dịu dàng vẫn lan tràn trong mắt, đưa ngón tay khẽ mơn man khuôn mặt mịn màng của nàng, giọng nói tràn ngập sự ái muội...
“Mấy ngày nay, ngươi đều là ở trong lòng bản vương ngủ cực kỳ an ổn.”
Sở Lăng Thường thiếu chút nữa đã cảm thấy nghẹt thở, ngón tay cũng phát run lên. Nàng lập tức nhớ lại thời điểm lúc vừa thấy hắn. Đúng vậy, ở khoảnh khắc mà hắn ôm lấy nàng từ phía sau, dù chỉ trong nháy mắt nhưng cảm nhận của nàng vẫn rất tinh tường. Hơi thở đó giống hệt như hơi thở nàng cảm nhận được trong lúc mê man vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]