Hách Liên Ngự Thuấn vẫn ngồi yên ở đó, sắc mặt rất nhanh chóng bình thản trở lại, thản nhiên lên tiếng, “Truyền vào!”
Rất nhanh sau đó, Hổ Mạc dẫn theo một thám tử tiến vào trong trướng. Trên gương mặt thám tử này lộ rõ vẻ mệt mỏi cùng phong trần. Nhìn qua thì thấy tuổi tác người này cũng không lớn nhưng dáng vóc lại cực kỳ dũng mãnh, trên vành tai còn đeo một cái khuyên lớn, trường bào trên người được buộc gọn gàng sang hai bên, hông còn đeo một tấm thẻ bài.
Thấy Hách Liên Ngự Thuấn, người đó lập tức quỳ xuống, “Khấu kiến Tả hiền vương!”
Hách Liên Ngự Thuấn khẽ gật đầu, đợi thám tử đứng dậy mới lên tiếng, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm vương gia, thành đô…” Thám tử nói được một nửa liền dừng lại theo bản năng, hai mắt sáng ngời đột ngột đảo qua phía giường mà Sở Lăng Thường đang ngồi thì hơi ngây người, trong mắt cũng xẹt qua chút cảnh giác.
Sở Lăng Thường bị ánh mắt của thám tử kia nhìn chằm chằm thì không khỏi rùng mình, thầm than nhẹ một tiếng. Người Hung Nô không chỉ cường hãn mà còn cực kỳ cảnh giác. So với Hán binh, bọn họ quả thực có bản lĩnh công thành chiếm đất hơn nhiều.
Hổ Mạc thấy vậy liền hạ giọng, “Vương gia, mạt tướng lập tức đưa Sở cô nương ra ngoài.”
Thám tử từ thành đô đưa tin cấp báo tới, cho dù sự tình lớn hay nhỏ đều không thể tiết lộ ra ngoài. Sở Lăng Thường dù sao cũng không phải người Hung Nô, biết được tin tức nội bộ thì không hay chút nào.
Ai ngờ Hổ Mạc còn chưa kịp tới gần Sở Lăng Thường, giọng nói bình thản của Hách Liên Ngự Thuấn đã vang lên…
“Nói đi, thành đô có chuyện gì?”
Hổ Mạc hơi sững lại, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Hách Liên Ngự Thuấn. Vương gia làm sao vậy? Sao lại không chút kiêng kỵ Sở Lăng Thường như thế?
Thám tử cũng không ngờ được Hách Liên Ngự Thuấn lại nói như vậy, há hốc miệng lắp bắp, “Vương gia, cô nương ấy…”
“Nói!” Một từ cực kỳ lạnh lùng thốt ra từ miệng Hách Liên Ngự Thuấn, hoàn toàn không màng tới vẻ mặt kỳ quái của Hổ Mạc cùng thám tử.
Thám tử khẽ liếm môi, vừa muốn mở miệng thì lại nghe thấy Sở Lăng Thường lên tiếng, “Đợi chút!”
Cả ba người thuận thế nhìn lại, thanh âm của Sở Lăng Thường mặc dù rất nhẹ nhưng lại lộ rõ sự kiên trì. Nàng yếu ớt gượng dậy bước xuống giường, nặng nề cất từng bước hướng phía cửa doanh trướng bước tới.
Mười vạn đại quân Hung Nô bị giết, thành đô báo tin về nhất định là chuyện tranh chấp nội bộ. Nàng thực sự không có tâm tình nhàn nhã để biết chuyện của hắn.
Tấm màn trướng vừa vén lên, bóng đêm bên ngoài lập tức nhấn chìm thân ảnh nhỏ nhắn mảnh khảnh của nàng.
Hách Liên Ngự Thuấn vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa doanh trướng, đôi mắt hắn đột nhiên hiện lên một tia u ám, hàng lông mày cũng chau lại thể hiện rõ sự ẩn nhẫn, cắn chặt răng không nói lời nào.
Hổ Mạc âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán. Có trời biết, vừa rồi hắn thực sự sợ nàng lớn mật mà chọc giận đến vương gia. Phải biết rằng vương gia vừa rồi đã đồng ý để nàng không cần phải rời đi, vậy mà nàng công nhiên làm như vậy đơn giản là muốn dùng hành động đó để kháng cự với quyền uy của vương gia.
Nữ nhân này quả thực quá lớn mật.
“Nói đi!” Hách Liên Ngự Thuấn đột ngột ra lệnh, giọng hắn lúc này cũng không hề để lộ chút ý tức giận nào.
Thám tử đương nhiên cũng nhận thấy không khí có chút khác thường, vội thận trọng lên tiếng bẩm báo, “Vương gia, thành đô đã nhận được tin mười vạn quân bị đánh tan tác. Thiền Vu cực kỳ giận dữ, mà nhị vương tử lại mượn cơ hội này xin Thiền Vu tước đi binh quyền của vương gia, để mình đích thân lãnh binh xuất chinh. Thiền Vu có lệnh truyền vương gia hỏa tốc trở về phục mệnh.”
“Cái gì? Tước binh quyền của vương gia?” Hổ Mạc nhíu mày lên tiếng. Nhị vương tử kia chắc hẳn đang chờ ngày này từ lâu.
“Vương gia, xem ra chúng ta không thể chậm trễ thêm nữa. Nhị vương tử một lòng muốn đoạt quyền, chỉ sợ Thiền Vu đã sớm dao động rồi.”
Nụ cười lạnh lùng chợt nhếch lên trên môi Hách Liên Ngự Thuấn rồi từ từ lan tỏa trên gương mặt hắn, chậm rãi ngưng tụ vào trong đôi mắt màu hổ phách mang theo nét lạnh lùng của hắn.
“Hắn muốn lãnh binh xuất chinh? Thật nực cười? Hắn có bản lĩnh đó sao?”
“Vương gia, nhị vương gia tuy rằng mưu lược không nhiều nhưng dù sao hắn cũng ở bên cạnh Thiền Vu, chúng ta không thể không đề phòng.” Trên mặt Hổ Mạc thoáng hiện chút lo lắng.
“Vương gia, tướng quân nói rất đúng. Hiện giờ tại thành đô, ai ai cũng biết việc đại quân Hung Nô bại trận, ty chức còn nghe nói mấy ngày nay nhị vương tử thường hay lui tới chỗ Tả Cốc Lễ vương, Hữu Cốc Lễ vương. Chỉ sợ trong đó sẽ có ẩn tình không muốn người ngoài biết.”
“Vương gia, việc này không nên để chậm trễ. Chúng ta đã hạ trại ở đây ba ngày, xin vương gia lập tức khởi hành trở về thôi.” Hổ Mạc thấy tình hình thực sự bất lợi. Nếu thật sự bị nhị vương tử nhân cơ hội này hãm hại, chẳng phải mọi chuyện sẽ hỏng bét hay sao?
Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhíu mày suy nghĩ, ánh mắt lại theo bản năng hướng về phía bên ngoài trướng, cân nhắc một hồi rồi mới lạnh nhạt lên tiếng, “Hổ Mạc, truyền lệnh xuống ngày mai khởi hành.”
Hổ Mạc cũng không lập tức nhận lệnh mà sốt ruột hỏi lại, “Vương gia, chẳng lẽ không phải ngay bây giờ sao?”
Sao vương gia lại làm như vậy? Thành đô đã đưa tin hỏa tốc tới mà bọn họ còn muốn để ngày mai mới khởi hành?
“Truyền lệnh xuống đi!” Hách Liên Ngự Thuấn trước giờ đều không có thói quen giải thích, chỉ hơi cao giọng nhắc lại.
“Vâng, mạt tướng tuân lệnh.” Hổ Mạc cũng không còn cách nào đành phải làm theo. Cho tới giờ hắn chưa từng hoài nghi mỗi quyết định của vương gia nhưng lần này hắn thực không tài nào hiểu được.
***
Bên ngoài trướng, khung cảnh núi rừng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có đám lửa bập bùng thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ tí tách của củi khô.
Ra tới bên ngoài, Sở Lăng Thường chọn một gốc cây chậm rãi ngồi xuống, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu lên trường bào rộng thùng thình của nàng, mái tóc dài đen nhánh rủ xuống hai bên người tản ra thứ ánh sáng trắng bạc lung linh huyền ảo.
Trên đỉnh đầu thỉnh thoảng có vài con đom đóm bay qua, phát ra thứ ánh sáng lập lòe tựa những tiểu tinh linh xinh đẹp khiến Sở Lăng Thường không kìm lòng được ngẩng đầu ngắm nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ trắng trẻo tựa một khối bạch ngọc, tuy rằng vẫn còn tái nhợt nhưng vẫn không cách nào lấn át được vẻ đẹp mê người.
Phía xa xa trên bầu trời là những chấm sáng rực rỡ của các vì tinh tú tựa như những viên ngọc quý trong tay tiên nữ. Khung cảnh tĩnh lặng đêm nay thực sự quá đẹp, quá động lòng người.
Đã bao lâu rồi nàng không có ngắm nhìn bầu trời đêm?
Lần cuối cùng ngắm sao là khi nàng còn ở tại sơn cốc, lúc đó sư huynh cũng chưa xuống núi. Nàng cùng sư huynh ngồi ở hai bên sư phụ, cùng đàm luận thế cục thiên hạ. Hơn nữa còn nhìn lên trời xem sự vận động của các vì sao. Đối với thuật chiêm tinh, nàng cùng sư huynh cũng không biết được nhiều, nhưng sư phụ thì khác. Tuệ nhãn của sư phụ cực kỳ độc đáo, có thể nhìn ra những chuyện mà người thường không cách nào biết được.
Mà Thanh Tụ lúc đó nếu không có việc gì làm thường hay chọc phá nàng, nếu không thì cùng hạc nhi đùa giỡn. Nay nghĩ lại, khung cảnh đó dường như đã xa cách cả một đời người.
Đang nghĩ ngợi, nàng chợt cảm thấy trước mắt hiện ra một bóng người đang bước tới. Người đó nhẹ nhàng vung tay lên, đám đom đóm trước mặt liền bay tản ra khiến quầng sáng xinh đẹp kia nhất thời trở nên tan tác.
Quay đầu nhìn lại thì xuất hiện trước mắt nàng là một nam tử trẻ tuổi, đoán chừng chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi.
“Cô nương thích đom đóm? Vậy tặng cho cô? Hắn chủ động nở nụ cười với Sở Lăng Thường, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, đem một cái túi mở ra. Từ miệng túi vừa hé mở, hàng loạt đốm sáng nhỏ xíu nhẹ nhàng bay ra tạo thành một khung cảnh cực kỳ mỹ lệ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]