Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Bàn tay đưa vào trong áo, một thanh chủy thủ dài hơn một thước lóe lên hàn quang, lãnh khí bức người đã được cầm trong tay.
Dư Chiêu Nam thầm giật mình, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Danh hèn truyền lưu bên ngoài, ngươi có bao giờ nghe qua Dư mỗ làm việc gì mà bỏ dở nửa chừng..." Lời nói còn chưa dứt, Cổ Yên đã lạnh lùng tiếp lời: "Buôn chuyện ít nói lại đi, nếu thiếp thân không đánh lại người, ngươi cứ mang người đi..."
Chợt nghe Dật Phong huynh kêu lớn: "Chiêu Nam huynh, ta nhớ ra rồi, người này quá người Vân Trung Sơn Hoa đại hiệp..."
Dư Chiêu Nam chấn động, hoảng sợ xoay người nói: "Cái gì? Ngươi nói là Hoa đại hiệp?"
Dật Phong huynh vội vàng nói tiếp: "Không, là công tử của Hoa đại hiệp."
Dư Chiêu Nam chuyển động thân thể, uy thế bức người, âm thanh nghiêm nghị nói: "Ngươi mau nói, người nọ chính là Hoa công tử?"
Cổ Yên lãnh đạm đáp: "Thiếp thân đã nói qua, nếu ta không địch lại, người ngươi cứ mang đi, không cần hỏi nữa."
Dư Chiêu Nam thay đổi tâm niệm thật nhanh, cố gắng kiềm chế lửa giận, nói: "Hoa đại hiệp có ân đức muôn phương, Dư gia chúng ta thừa nhận ân đức tái tạo của hắn, con cháu của hắn, tại hạ không thể để cho bất cứ kẻ nào động đến, dù chỉ một sợi lông, ngươi chỉ là hạng nữ lưu, có độc ác hay không còn chưa rõ ràng, ta cũng không muốn động thủ cùng ngươi, ngươi đi đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hiep-hon/2615478/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.