Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Lời dừng ngựa đứng, người ngựa như một tòa núi cao, đã ngăn giữa con đường phía trước.
Dư Chiêu Nam ngăn phía trước đường, Hách lão đa muốn không để ý cũng không được, không thể làm gì khác, đành phải hai tay ghìm cương, cưỡng chế giữ chặt con ngựa bị thúc giục phi nước đại kia, ngựa kéo xe hí dài một tiếng, cả người dựng thẳng lên, xe ngựa cũng vì thế mà ngừng lại.
Một chốc lát này, vài thớt ngựa đằng sau cũng đã đi tới, xếp thành một hàng ngay sau lưng Dư Chiêu Nam. Cổ Yên kia kịp thời nhấc lên màn che cửa sổ trên xe, mặt lộ vẻ khó hiểu, đưa mắt dò xét tình hình bên ngoài, nói: "Hách lão đa, xảy ra chuyện gì?"
Lời nói khẽ dừng, biến đổi giọng điệu, đột nhiên lại nói tiếp: "A, hóa ra là Dư gia..."
Dư Chiêu Nam vừa thấy Cổ Yên, trên mặt lập tức lộ rõ nét vui mừng, xoay người xuống ngựa, chạy vội tới, nói: "Quả nhiên là Cổ cô nương đã trở lại, Cổ cô nương, từ lúc ngươi đi về phía tây, tại hạ ngày ngày mong ngóng, đó quả thật giống như đại hạn hán chờ đợi mây mưa tới. Ha ha, rốt cục hôm nay trời đã cho ta gặp lại cô nương."
Cổ Yên sốt ruột trong lòng, ngoài miệng không thể không nói vài câu xã giao: "A ơ, ta làm sao dám để công tử như vậy, đêm đến nô gia sẽ thiết yến trong phòng, mời dư gia cho chút thể diện mà ghé thăm."
Dư Chiêu Nam cười ha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hiep-hon/2615475/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.