Thời gian như dừng lại, ai cũng không dám thở mạnh, tất cả đều gắt gao nhìn chằm chằm Hắc y nhân ngã dưới đất, ánh mắt dại ra, mang quan mang chết chóc, khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi đỏ thẫm……
Hồi lâu, không biết là ai nhẹ nhàng hô:“Hắn đã chết.” Mọi người thế này mới xôn xao ầm ỹ lên.
Tiêu Vô Cực ôm cổ Lãnh Đường Phàm, tốc độ giống như muốn đem hắn khảm vào trong thân thể, vừa mừng vừa sợ bên tai y nói:“Lãnh Đường Phàm, ngươi này không biết sống chết! Dám cứ như vậy lỗ mãng chạy đến! Ngươi biết vừa rồi ta có bao nhiêu là lo lắng không! Chỉ sợ hắn một khắc liền đem ngươi! Liền đem ngươi..!–” Lời không thể nói ra, đầu gục xuống vai Lãnh Đường Phàm.
Lãnh Đường Phàm bị Tiêu Vô Cực ôm có chút không thở được, nhưng cái gì cũng chưa nói, chính là chậm rãi dựa đầu vào vai hắn, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười. Đột nhiên y cảm thấy trên vai có chút khác thường, trên mặt ý cười càng sâu.
Một hồi lâu, trên vai truyền đến thanh âm rầu rĩ của Tiêu Vô Cực:“Lãnh Đường Phàm, ngươi phải thề với ta, về sau không được làm càn như vậy nữa!”
Lãnh Đường Phàm cười không nói.
Sau một hồi Tiêu Vô Cực thở dài, rốt cục buông tay ra, nhìn thẳng con ngươi đen sáng hữu thần, thong thả mà hữu lực nói:“Lãnh Đường Phàm, nghe cho kỹ đây, Tiêu Vô Cực ta đã định sẽ quấn lấy ngươi cả đời, ngươi ở đâu ta ở đó, ngươi hãy ngoan ngoãn nhận mệnh đi!” Dừng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hiep-du-than-y/2380716/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.