Sáng sớm ngày hôm sau, hai chiếc xe việt dã cùng nhau chạy nhanh ra khỏi cố đô thành bao phủ sương mờ.
Lúc ra cửa, Tiêu Phàm bọn họ phát hiện, khách sạn tối hôm qua đã phái nhân viên phục vụ trực ban bên ngoài phòng của bọn họ. Làm như vậy là để tránh có người tới quấy rầy Tiêu tiên sinh nghỉ ngơi.
Xe việt dã là do Uyển Thiên Thiên điều tới.
Nếu Tống Hoàn bọn họ tới cố đô rồi, những chuyện nhỏ nhặt này đương nhiên có người giúp Đại đương gia làm tốt. Bằng không, Uyển Đại đương gia đã nuôi không công mấy chục người này rồi sao?
Đường Huyên làm lái xe, Uyển Thiên Thiên ngồi ở ghế phụ, Tân Lâm và Tiêu Phàm ngồi ở phía sau, chặt chẽ đi theo một chiếc xe việt dã khác mà Diêm Đại Sư Diêm Thái Hoa đang lái ở phía trước.
Vừa mới lên xe không bao lâu, Tiêu Phàm liền nhận được điện thoại của Tiêu Thiên.
- Anh, đi cố đô chơi ư?
Tiêu Thiên ở đầu bên kia điện thoại cười ha hả hỏi han.
Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Có phải có người bảo em đến cầu xin?
Tiêu Thiên cười nói:
- Tiêu trưởng phòng thật sự là liệu sự như thần, nói ngài lúc này thật đúng là khiến người ta sợ hãi. Tiêu trưởng phòng đại giá quang lâm cố đô, cũng không chào hỏi trước với cường hào địa phương, hại người ta có mắt như mù... Anh, nói thật ra, đây vẫn không phải là phong thái của anh, không có kiểu lừa người như vậy.
Tiêu Phàm thản nhiên nói:
- Em hãy nói cho bọn họ biết, việc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529564/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.