Chương trước
Chương sau
Nhà trọ Dương Tây này nhìn từ bên ngoài giống như một bãi đất bỏ đi.
So sánh với kiến trúc xung quanh thì cũng không có bất cứ chỗ sắc màu nào. Đằng trước cao nguyên hoàng thổ trong một trấn nhỏ hoang vu là một toà nhà 4 lầu phòng nhỏ không thể phổ thông hơn được nữa.
Thế nhưng lão Hậu lưng còng này lại sắp xếp cho bọn hắn thượng phòng, lại còn là phòng thượng khách nữa, không giả dối chút nào. Bất kể là phòng lớn nhỏ, trang trí, dụng cụ gia đình phối trí bên trong đều là nhất đẳng, so với khách sạn 4 sao mà nói thì không chịu thế hạ phong chút nào. Cùng mấy thứ không nhất quán lúc Tiêu Phàm bước tới cửa khiến hắn thoáng sững lại một lát.
Thật sự bên trong bên ngoài khác nhau quá lớn.
Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng cười nói:
- Phòng ở đây của lão Hậu đều như thế này, không khác biệt lắm. Trong phạm vi mấy trăm dặm, thì nơi này của ông ấy là nơi tiếp đãi tốt nhất.
Tiêu Phàm lập tức giật mình.
Lão Hậu chính là người trung gian cung cấp các loại phương tiện trung chuyển cho trộm mộ.
Dưới hoàng thổ của tỉnh Tần Quan này, những thứ khác không nói làm gì, nhưng “quý nhân” thì chôn vô số. có một câu vè rất thuận miệng thế này : Nam phương đích tài tử bắc phương đích tương, cha Tần Quan đích hoàng thổ, mai đích đô thị hoàng thượng! (tài tử phía nam chôn phương bắc, hoàng thổ Tần Quan chôn hoàng thượng.)
Tỉnh Tần Quan từ trước tới giờ là một trong những tỉnh mà trộm mộ yêu thích nhất.
Đối với trộm mộ, đất vàng của Tần Quan chôn vùi toàn vàng nha.
Chỗ trộm mộ thường lui tới là một nơi không có chút thu hút nào, trên thực tế nhà trọ này so sánh với khách sạn 4 sao mà không có chút kém cạnh nào cũng không có gì lạ cả.
Bề ngoài lão Hậu rất xấu xí, cả người có hàn khí u ám kinh người, nhưng cũng không phải là một nhân vật tầm thường. Có thể làm người “phục vụ trung chuyển” nhiều năm như vậy trong giới trộm mộ mà không có chuyện gì, thì đơn giản ở chỗ nào chứ?
Bất kể là bạch đạo hay hắc đạo, đều cần phải có chỗ trú chân.
Tiêu Phàm khéo léo đặt thân thể nhỏ bé của Uyển Thiên Thiên xuống, phủ lên chiếc chăn bông sợi tơ ở trên mặt giường cung đình lớn. Bộ quần áo bó sát màu gỉ sét của Uyển Thiên Thiên nháy mắt đã bị chăn tơ lớn bao trùm hơn một nửa. Thấp thoáng dưới chăn bông sợi tơ màu hồng phần, gương mặt nhỏ nhắn tái mét của Uyển Thiên Thiên dường như mới có thêm được chút “sức sống”.
Tiêu Phàm ngồi xuống bên giường, đặt ngón tay dài tái nhợt lên cổ tay gầy yếu của Uyển Thiên Thiên.
Yên Chi Hồng nhắm nghiền hai mắt, hơi thở mỏng manh, bộ ngực cao ngất gần như không còn phập phồng.
Hạo Nhiên Chính Khí lần nữa được đưa vào cơ thể Uyển Thiên Thiên. Lực cắn nuốt lại xuất hiện, hùng hổ đánh tới Hạo Nhiên Chính Khí. Tiêu Phàm sớm đã có sự chuẩn bị, lúc lực cắn nuốt mới cắn Hạo Nhiên Chính Khí, hai cỗ Hạo Nhiên Chính Khí khác cũng xuất hiện, tạo thành thế gọng kìm, mạnh mẽ tấn công vào cỗ lực cắn nuốt kia.
Có vẻ lực cắn nuốt kia không kịp chuẩn bị, lập tức bị áp chế đi xuống.
Hạo Nhiên Chính Khí tức thì trong cơ thể Uyển Thiên Thiên chạy tới Đại Chu Thiên.
Ước chừng sau nửa thời gian uống một chén trà, Tiêu Phàm nhẹ nhàng thở phào một cái rồi mở mắt ra.
- Thế nào rồi?
Cơ Khinh Sa vội vàng hỏi, thuận tay đem hộp đen đặt trên giường. Kì thực cái hộp đen mới là điểm trọng điểm chú ý của Tiêu Phàm. Cái hộp ước chừng dài hơn 1 thước, chiều rộng tám tấc, cao 6 tấc, màu đen tuyền, mặt ngoài có trạm trổ hoa văn vô cùng hỗn loạn, hoàn toàn không có quy luật nào.
Tuy nhiên tinh lực hiện tại của Tiêu Phàm đều đặt trên người Uyển Thiên Thiên, coi “thủ phạm” khiến Uyển Thiên Thiên trọng thương làm như không thấy.
- Quá dữ!
Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu nhíu chặt mày nói.
Cơ Khinh Sa yên lặng nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
- Cô ấy hiện có hai loại tổn thương. Loại thứ nhất là nội thương rất nặng. Trong nửa ngày lại hứng liên tiếp hai đòn rất nghiêm trọng, gần như nội tạng bị tổn thương, mang mạch cũng gần như bị đứt…
- A?
Lần này, không chỉ có Cơ Khinh Sa chấn động mà ngay cả Tân Lâm và Phạm Nhạc vốn rất ít nói cũng phải lên tiếng kinh hô.
Mang mạch là một trong kì kinh bát mạch cơ thể người, có thể ràng buộc kinh mạch, đủ chi tam âm, tam dương cùng hai mạch âm dương đều chịu sự ràng buộc của mang mạch, để tăng thêm liên hệ giữa cách kinh mạch. Cuốn “ Kỳ kinh bát mạch khảo. Đới mạch thiên” nói: “mang mạch người, nảy sinh quý hiếp túc quyết âm tới chương kì môn”. Mang mạch nảy sinh am chi chính mạch. Xuất phát từ dưới thuyền cốt thô long hướng tới cốc huyệt.
Hiện tại, Tiêu Phàm lại còn nói mang mạch Uyển Thiên Thiên gần như đứt , có thể thấy tổn thương này nghiêm trọng tới mức nào.
Nếu chỉ là tổn thương nội tạng, mang mạch trung tuyệt thì còn có biện pháp. Mấu chốt là cô ấy còn bị tổn thương âm sát. Đây là vết thương cũ, nhiều năm âm sát khí tích tụ trong cơ thể, kế thừa Yên Chi Kiếm đã lâu, bản thân cô nội lực thâm hậu, bình thường có thể miễn cưỡng áp chế âm sát khí. Nhưng lúc này…
Tiêu Phàm nói xong lắc lắc đầu.
Lúc này Uyển Thiên Thiên bị trọng thương, nội lực tiêu hao gần như không còn, tự nhiên không thể tự áp chế âm sát khí.
May mắn là trước đó mấy canh giờ, cô có dùng tấm Chính Khí Phù khống chế âm sát khí, bằng không không thể duy trì đến hiện tại.
Cơ Khinh Sa nhìn không dời mắt khỏi Tiêu Phàm, trầm giọng hỏi:
- Nhất thiếu, còn cứu được không?
Tiêu Phàm trầm ngâm, chậm rãi nói:
- Trước tiên để tôi cứu cô ấy tỉnh lại đã, có một số việc, nhất định phải hỏi ý kiến của cô ấy.
Lời vừa nói xong, hàn quang trong tay lóe ra, sáu tiểu đao sáng như lá liễuxuất ra. Tiêu Phàm đem sáu miếng tiểu đao lá liễu đâm vào trong cơ thể Uyển Thiên Thiên, động tác rất chậm, một một kim đâm vào đều rất cẩn thận.
Đâm sáu châm tốn ước chừng thời gian uống một chén trà, không ngờ nội lực thâm hậu như Tiêu Phàm trán cũng đổ mồ hôi.
Cơ Khinh Sa tuy cũng hiểu được y thuật nhưng phương pháp đâm ngân châm lại không tinh thông lắm. Dùng phương pháp châm cứu trị bệnh bình thường thì có thể, nhưng tình hình hiện tại của Uyển Thiên Thiên, Cơ Khinh Sa không dám thử.
Nhìn bộ dạng cố hết sức của Tiêu Phàm càng chứng tỏ thi triển phương pháp này không hề đơn giản.
Nhưng hiệu quả đúng là ứng nghiệm như thần.
Châm thứ 6 đâm xuống, người vốn đang nằm yên lặng, bất tỉnh nhân sự, Uyển Thiên Thiên bỗng nhẹ nhàng ho khan ra một tiếng, chậm rãi mở mắt, trên khuôn mặt đen như than chì cũng hiện lên hai đóa đỏ ửng.
Cho dù chỉ là hai luồng đỏ nhạt, nhưng cũng làm cả con người Uyển Thiên Thiên tỏa ra sức sống tràn trề.
- Anh đẹp trai…
Uyển Thiên Thiên ngày trước đôi mắt đen nhánh nhanh nhẹn giờ phút này có chút tiêu tan, vô lực lướt qua mặt Tiêu Phàm, khóe miệng nhếch lên, vẫn như trước mang theo ý cười không thể nói ra được.
- Là anh cứu em sao?
- Ừ.
Tiêu Phàm gật gật đầu.
- Em …
Tiêu Phàmdựng thẳng 1 ngón tay, ngăn cô tiếp tục nói chuyện, trầm giọng bảo:
- Thiên Thiên cô nương, trước mắt cô đang bị thương rất nặng, tình huống không lạc quan chút nào. Hiện tại cố đừng có nói chuyện, tôi đem tình huống hiện tại nói rõ cho cô…
- Được, anh nói đi, em nghe.
Uyển Thiên Thiên tỏ ra bộ dạng rất biết điều lắng nghe, lẳng lặng nghe Tiêu Phàm nói đơn giản rõ tình huống.
- Ô, lợi hại vậy, mang mạch này của em nếu bị đứt, sau này không thể sinh tiểu bảo bảo phải không?
Lời vừa nói ra, đám người Tiêu Phàm lập tức ngơ ngác nhìn nhau.
Rốt cuộc cũng không nghĩ tới Uyển Thiên Thiên sẽ hỏi ra một câu hỏi như vậy.
Sau một hồi, Cơ Khinh Sa không kìm nổi thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Thiên Thiên, đây không phải là vấn đề có sinh được tiểu bảo bảo không. Tổng xung mang mạch đảm nhiệm đốc tam mạch, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề được, lại càng không thể bị đứt.
Nếu thực sự bị đứt, cô cũng không có khả năng tỉnh lại như vậy.
Uyển Thiên Thiên nhếch miệng cười.
Đạo lý này cô đương nhiên hiểu, chỉ có điều không muốn thấy không khí nặng nề này mà thôi.
- Anh đẹp trai, anh nói thật xem, đức hạnh này của em có thể cứu được không? Nếu cứu được, thì phiền anh cứu em nhé, về sau em sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp anh. Nếu không được, anh giúp em một việc, giúp em kết thúc một cách vui vẻ, kiếp sau em làm trâu ngựa báo đáp anh.
- Thiên Thiên!
Cơ Khinh Sa không kìm nổi quát lên.
Giờ phút này, Uyển Thiên Thiên càng thêm thoải mái khôi hài, giọng điệu đầy ý trêu chọc. Trong lòng Cơ Khinh Sa càng thêm khó chịu. Ở thân phận và địa vị này của Cơ Khinh Sa, tìm được bằng hữu tốt thật không dễ dàng gì. Uyển Thiên Thiên bình thường có chút xảo trá, tai quái nhưng vẫn là một người bạn tốt.
Đối với mấy lời hai cô này đối đáp nhau, Tiêu Phàmcoi như không nghe, ngồi một chỗ giống như lão tăng nhập định.
Cơ Khinh Sa và Uyển Thiên Thiên không hẹn mà gặp cùng nhau ngậm miệng lại, không dám quấy rầy hắn nữa, Uyển Thiên Thiên thở dốc một hơi thật mạnh. Trên gương mặt, màu đỏ ửng đã mất đi ba phần, màu than chì lần nữa bắt đầu lan tràn.
- Thiên Thiên, nội thương có thể trị, mang mạch tổn thương có thể trị, âm sát chi tổn thương cũng có thể trị…
Sau một lát, Tiêu Phàm nhìn về phía Yên Chi Hồng chậm rãi nói.
- Aaaaaaa, anh kêu Thiên Thiên sao? rốt cuộc anh cũng chịu gọi em là Thiên Thiên rồi hả?
Uyển Thiên Thiên bất ngờ vui sướng kêu to, sau đó lại nặng nề thở dốc hai hơi.
Tâm tư tiểu nha đầu này thật khó khăn để cân nhắc, Tiêu Phàm lo lắng hết lòng vì cô tìm phương pháp trị liệu, cô lại quan tâm cái việc cỏn con không đáng kể.
Hơn nữa làm người ta phát điên chính là nét mặt của Tân Lâm và Cơ Khinh Sa, tựa hồ hoàn toàn đồng tình đối với nhận thức của Uyển Thiên Thiên. Trong suy nghĩ của hai cô dường như thấy vấn đề này so với việc cứu người còn quan trọng hơn.
Tiêu Phàm há mồm trợn mắt mất một lúc, đành lắc đầu, không muốn đi đoán tâm tư kì lạ của mấy cô gái này nữa.
- Nhưng trong cơ thể cô có lực cắn nuốt rất kì lạ, rất khó đối phó. Tôi mới thử một chút, cỗ lực này may mới nhiễm phải, thời gian còn ngắn, nếu không còn khó đối phó hơn. Nếu trị liệu từng cái một, hoặc là nội thương, hoặc là âm sát khí, hoặc là áp chế cỗ lực cắn nuốt kia đều không phải là khó khăn lớnn, mấu chốt là ba thứ này phải đồng thời trị liệu cùng lúc, như vậy khó khăn sẽ rất lớn.
- Ai da, anh đẹp trai à, anh thẳng thắn chút đi, gọn gàng dứt khoát nói em biết, trị như nào? Để cho em còn biết phối hợp với anh như thế nào? Dù sao thì em vẫn trăm phần trăm tin tưởng anh…
Uyển Thiên Thiên cắt đứt lời nói của Tiêu Phàm, chớp đôi mắt to, vội vàng nói.
Tiêu Phàm gật đầu, nhẹ giọng nói với Phạm Nhạc :
- Phạm tiên sinh, xin anh tránh mặt một chút.
- Được.
Phạm Nhạc cũng không hỏi nguyên do, lập tức xoay người đi ra.
Tiêu Phàm đứng dậy, chậm rãi bước trong phòng, hai hàng lông mày nhíu lại, trầm ngâm, dường như có chuyện gì làm hắn quyết không được.
Cơ Khinh Sa, Tân Lâm, Uyển Thiên Thiên, ba vị mỹ nữ sáu con mắt đồng loạt nhìn lên người hắn.
- Cơ tổng, Tân nhi, giúp tôi một việc, cởi quần áo cô ấy ra.
Sau một lúc, Tiêu Phàm chợt dừng bước, hạ giọng nói, hai mắt cũng không nhìn Uyển Thiên Thiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.