Đáy lòng Trì Bân trầm xuống.
Chuyện trở nên phiền toái rồi.
Lão thật không ngờ Cơ Khinh Sa lại xuất hiện ở nơi này. Lão ta cũng mơ hồ nghe nói Uyển Thiên Thiên và “ Đại tỷ” Kinh Yến Ngọc Quan Âm qua lại không phải là ít.
Công phu mới thể hiện vừa rồi Không Thủ Nhập Bạch Dao của Cơ Khinh Sa so với truyền thuyết cao hơn rất nhiều.
Phân quang bắt ảnh, một tay thiên biến!
Đúng là dấu hiệu của Ngọc Quan Âm.
Cái khác có thể giả mạo, nhưng thứ này không thể bắt chước được, võ công thất tỷ không kém, cầm lưỡi dao sắc bén trong tay, cùng Cơ Khinh Sa tay không mà đánh, nhưng lực ngăn cản nửa phần thậm chí cũng không có.
Tiêu Phàm không nói lời nào, ôm thân hình mềm mại của Uyển Thiên Thiên hướng tới xe lớn.
- Tiêu tiên sinh…
Trì Bân gọi một tiếng.
- Người, có thể mang đi. Còn đồ xin hãy để lại cho tôi.
Trì Bân chậm rãi nói, Tề Mi Côn trong tay đặt ngang ngực chuẩn bị cho một trận chiến mới. Đối phương có bốn người, đã xuất thủ qua chỉ có Cơ Khinh Sa, nhưng Trì Bân biết rõ võ công của Tiêu Phàm tuyệt đối không hề kém. Còn hai người kia, Phạm Nhạc và Tân Lâm từ đầu tới cuối không nói câu nào, nhưng có thể cùng Cơ Khinh Sa và Tiêu Phàm đi tới nơi này hẳn sẽ không phải loại tầm thường.
Bốn chọi bốn, Trì Bân quả thật không nắm chắc được.
Nhưng nếu cứ để Tiêu Phàm “ôm” cả người lẫn vật đi thì thật không cam lòng. Trì Bân vốn không phải thiện nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529469/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.