Không giống với sự tưởng tượng của Đọan Thất Tinh, thực ra Tiêu Phàm không hề kiêu căng!
Chiếc Mercedes Benz chưa dừng hẳn trước cửa văn phòng, Cơ Khinh Sa ngồi ở phía sau đã nhìn thấy Tiêu Phàm đứng lặng ở cửa.
Đích thân đứng chờ đón bọn họ.
Đoạn Thất Tinh hai mắt hơi hơi nhíu lại, nhẹ giọng nói ra:
- Vị này chính là Tiêu nhất thiếu?
Cơ Khinh Sa mỉm cười vuốt cằm.
Cô cũng không hỏi Đoạn Thất Tinh dựa vào đâu mà có thể vừa liếc mắt một cái đã nhận ra Tiêu Phàm. Tuy rằng trước đây Đoạn Thất Tinh chưa từng gặp qua Tiêu Phàm, nhưng chắc chắn là đã nghe con của ông ta Đòạn Khổng Tước miêu tả qua hình dáng của Tiêu Phàm. Thiên Nam Vương không phải chỉ biết dùng vũ lực, mà thuật nhận thức tướng mạo ngườicũng rất độc đáo. Dù thế nào thì con nhà võ chân chính cũng không thể có được vị trí như Đoạn Thất Tinh ngày hôm nay.
- Thật khí chất!
Đoạn Thất Tinh thấp giọng nói ra lời từ đáy lòng.
Trang phục của Tiêu Phám khá tinh tế, nhưng nhìn vẻ ngoài thì nhiều nhất cũng chỉ được xem như là con cháu nhà quý tộc bình thường. Nhưng nhìn dáng đứng kia, yên tĩnh như Chỉ Thủy, tươi đẹp như cỏ cây, không chút nào quá xa vời, khiến người khác tuyệt đối không dám coi thường.
Đoạn Thất Tinh đã gặp qua vô số người, ông ta biết rõ chỉ có người chân chính cực điểm mới có thể tóat ra khí thái “không tranh giành” một cách tự nhiên như thế này. Vì trên đời này, thứ khiến anh ta có thể thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529408/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.