Tiêu Phàm đón lấy chiếc “Khóa trường mệnh phú quý”, lại không có ngắm nghía một cách cẩn thận giống như ngắm cổ vật quý báu.
Hắn chỉ là đánh giá qua loa tạo hình của chiếc Khóa trường mệnh phú quý mấy cái, sau đó hai tay nắm lấy khóa ngọc, ngón tay cái chầm chậm đẩy trên khóa ngọc, thủ pháp giống như vừa rồi kiểm nghiệm Gương đồng bát quái vậy.
Sau khi đẩy qua đẩy lại hai lần, Tiêu Phàm cầm khóa ngọc thuận tay đưa cho Lưu Bát gia, hạ giọng nói:
- Lưu tổng, ngài xem xem.
- Ha ha, có ngài ở đây sao tôi dám múa rìu qua mắt thợ.
Miệng nói như vậy, nhưng Lưu Mặc không chút do dự đón lấy khóa ngọc mà chăm chú xem xét. Gã ta lại dùng ngón cái xoa đi xoa lại trên bề mặt khóa ngọc, hai mày nhíu lại, rồi không nói một lời, mang trả lại cho Tiêu Phàm.
Thấy hai người họ trịnh trọng như vậy, Tống Hoàn cũng có chút bất ổn, thấp giọng hỏi :
- Bát gia, ngài là người trong nghề, khóa ngọc này của ta có vấn đề gì sao?
Mặc dù vừa rồi thiếu chút nữa thì y và Lưu bát gia sống mái với nhau, nhưng đối với bản lĩnh giám định cổ vật của Lưu Mặc thì y tuyệt không có chút nghi ngờ. Người ta quả thật là có khả năng như vậy, không vì tâm nguyện chủ quan của Tống Hoàn y mà thay đổi.
Lưu Mặc cười cười mà nói:
- Tống tam ca, ngài hỏi nhầm người rồi, người trong nghề thực sự không phải ta, mà là Nhất thiếu.
Khi nói câu này, thần sắc Lưu Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529369/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.