Tống Hoàn tiến lên trước một bước, ở trước ghế thái sư bằng gỗ hoa lê vàng ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, thần sắc nghiễm nhiên.
Lưu Bát gia đối với động tác này của Tống Hoàn, cũng không có tức giận, dường như nhận định Tống Hoàn có "tư cách" ngồi đối diện với gã, chỉ cười nói:
- Tống Tam ca thật sự là rất có nhã hứng.
Tống Hoàn ở trong giới trộm mộ cũng xem như đại danh đỉnh đỉnh, nhân xưng "Thiên nhãn Tống Tam ca". Ở trong cái giới trộm mộ này, được người tôn xưng là "Thiên nhãn", có thể thấy được người này đào mộ rất bản lĩnh.
Tống Hoàn lại hướng về Lưu Mặc chắp tay, nói:
- Bát gia, ta biết rằng một chút tiểu thuật nhỏ của ta không thể gạt được lão pháp nhãn của ngài, nhiều năm như vậy, cảm tạ bát gia không có vạch trần, ít nhiều cũng giữ thể diện cho Tống tam. Cảm ơn!
Trong nháy mắt, chính là khí độ hào sảng một phương, nghiễm nhiên ngang vai ngang vế với Lưu Bát gia.
- Đâu có.
Lưu Mặc cũng chắp tay, thản nhiên nói.
Tống Hoàn giả bộ là tùy tùng của Vương Nhạn, đến biệt thự này của gã không chỉ một lần. Bình tĩnh mà xem xét, Lưu Mặc cũng không phải là lần đầu tiên đã nhận ra y. Nhưng những trò như vậy đã chơi nhiều rồi, sẽ có lúc lộ ra dấu vết. Hơn nữa giả bộ lặp đi lặp lại nhiều lần ở trước mặt Lưu Bát gia, thật coi Lưu Bát gia là người chết sao?
Chỉ có điều Tống Hoàn mỗi lần tới đều là quy củ, làm xong giao dịch là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529368/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.