Tiêu Phàm cười nói:
- Pháp khí là thật, cũng là vật Minh Thế Tông ngự dụng. Tuy nhiên vẫn phải mời Lưu tổng kiểm nghiệm hàng.
Nghe Tiêu Phàm nói như thế, Lưu bát gia cũng cảm thấy kinh ngạc, lại lần nữa thưởng thức mặt gương đồng bát quái nho nhỏ kia. Hai ngón tay cái, chậm rãi ở trên mặt kính vuốt lên xuống, hai mắt khép hờ, dụng tâm cảm thụ nó.
Vừa rồi gã ta đã kiểm nghiệm qua, Tiêu Phàm cũng nói rõ ràng, đúng là pháp khí Minh Thế Tông Chu Hậu đã dùng qua. Tuy nhiên nghe ý tứ trong lời nói của Tiêu Phàm, gương đồng Bát Quái này dường như còn có chút huyền cơ. Lưu Mặc lại không thể khinh thường.
Giám định đồ cổ, Lưu Mặc đích thực là người trong ngành.
Vuốt vài cái, Lưu Mặc bỗng "A" một tiếng, sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng, lại lần nữa lấy ngón tay cái ở trên mặt kính chậm rãi chuyển động.
Tiêu Phàm nâng chén trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, cũng không thúc giục.
Ước chừng thời gian uống nửa chén trà, Lưu Mặc rốt cục thở phào một cái, mở mắt ra, vui mừng nói:
- Thiếu gia, đây, đây là một món pháp khí sống?
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu.
Mặt gương đồng bát quái mà Minh Thế Tông ngự dụng này, đúng là gã ta nhiều năm trước trong đống đồ rơi vãi nhặt được, cùng rất nhiều đồ giả ở cùng một chỗ, bị Tiêu Phàm từ trong chọn lấy đi. Mặt gương đồng bát quái loại nhỏ này, thật ra là một vật trang sức, đeo ở trên người, được sử dụng để trừ tà đuổi ma.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529366/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.