Mặc Hiên" tuy rằng không phải kho bảo hiểm ngầm, nhưng cũng cất chứa không ít hàng thượng đẳng có thể để vào số báu vật đồ cổ trong biệt thự này, nên không thể có một vật bình thường được. Nếu không, chẳng phải sẽ làm bẩn tên tuổi lớn như Lưu Mặc Lưu Bát gia sao?
Tiêu Phàm đứng ở trước từng dãy giá gỗ màu nâu nhạt tản ra mùi hương nhàn nhạt, tường tận xem xét từng kiện đồ cổ tinh mỹ trên giá gỗ.
Kỳ thật từng dãy giá gỗ được bầy bên trong Mặc Hiên, bản thân nó chính là một bảo bối khó có được, chính là gia cụ bằng gỗ hoa lê vàng chính tông trong thời đại Khang Hi. Dựa theo giá cả thị trường bây giờ, cùng loại với loại này đường kính vật liệu vượt qua từ hai mươi cm tới ba mươi cm cùng với độ dài tấm vật liệu, mỗi nửa cân giá cả liền vượt qua sáu ngàn tệ. Đơn thuần chỉ tính giá cả nguyên liệu, mấy hàng giá gỗ bên trong Mặc Hiên này, giá trị liền lớn tới mấy trăm vạn tệ. Nếu lại đem giá trị đồ cổ tính vào, đó chân chính là giá trị liên thành (vô giá).
Lưu Bát gia truyệt không phải là hạng người chỉ có hư danh.
Chính bởi vì sự quý giá của gia cụ bằng gỗ hoa lê vàng, bình thường có được một món gia cụ như vậy, được tính là nhà hào phú rồi. Phàm là người có được gia cụ bằng gỗ hoa lê vàng, không khỏi là vô cùng trân quý mà đem giấu đi, làm bảo vật trấn gia. Ước chừng cũng chỉ có Lưu bát gia có cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529365/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.