Chương trước
Chương sau
Đại sảnh giao dịch thật là vắng vẻ.
Đại sảnh hơn một ngàn mét vuông, đèn đuốc sáng trưng, mấy người đứng lẻ loi, lộ ra vẻ vô cùng trống trải.
Hoàng Bân chuyển hướng sang Tiêu Phàm, thản nhiên nói:
- Tiêu tiên sinh, Đoàn Khổng Tước ngang ngược càn rỡ, đúng người đúng tội. Tuy nhiên Tiêu tiên sinh hôm nay xử lý như vậy, bên này lão Thất, ảnh hưởng rất lớn à.
Cũng là có ý trách cứ Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười, nói:
- Hoàng tam gia, Đoàn Khổng Tước bị như thếlà đáng đời, tuy nhiên ông chủ Trần cũng không có làm tròn nghĩa vụ của mình.
Đặng Thông Thiên là khách hàng của hội giao dịch khách sạn Khánh Nguyên, vừa ra khỏi khách sạn liền bị người ta đánh bị thương, cướp đi hàng hóa đổi được ở trong hội giao dịch, nói tay anh chị Trần lão thất này chưa hoàn thành tròn nghĩa vụ, cũng không xem là oan uổng. Một khi đã như vậy, cùng lúc Tiêu Phàm đang trừng trị Đoàn Khổng Tước, quấy rối một chút thế cục của Trần Quả, khiến ông ta cũng bị chút thiệt thòi, cũng là chuyện đương nhiên.
Hoàng Bân gật gật đầu, nói:
- Việc này lão Thất, cũng quả thật làm không chu đáo. Lão Thất, xin nhận lỗi với Tiêu tiên sinh!
Trần Quả vội tiến lên trước, chắp tay hướng về phía Tiêu Phàm, vẻ mặt xấu hổ, nói:
- Tiêu tiên sinh phê bình rất đúng, tôi không có làm hết nghĩa vụ của người bản địa, hổ thẹn hổ thẹn. Đặng đại ca, rất xin lỗi!
Lại chắp tay hướng về Đặng Thông Thiên.
Đặng Thông Thiên "hừ" một tiếng, nói:
- Là Đặng Thông Thiên tôi tài nghệ không giỏi, đánh không lại người ta, trách ngươi làm gì?
Đừng nhìn Yến Tây Lâu và Tân Lâm vừa ra tay, liền đánh cho Đoàn Khổng Tước và tên ái nam ái nữ răng rơi đầy đất, nhưng hai cái người này cũng là có công phu thật đấy. Hai người hợp lại, Đặng Thông Thiên liền đánh không lại.
Nhìn thấy Tân Lâm và Yến Tây Lâu ra tay, Đặng Thông Thiên cũng là vừa sợ vừa nể phục.
Nhất là Yến Tây Lâu, hai người cùng sống trong một làng có hàng rào bao quanh nhiều năm như vậy, anh ta còn là bạn rất thân với Yến Tây Lâu, vẫn không hề biết, Yến Tây Lâu võ công cao cường như thế. Tiêu Phàm nói qua với anh ta về việc này, Đặng Thông Thiên cũng chỉ là nửa tin nửa ngờ. Cho đến lúc nãy, tận mắt nhìn thấy Yến Tây Lâu tung ra Ngũ Lôi Chưởng thần uy, lúc này cuối cùng mới một mực tin.
Hèn chi lúc đó, Tiêu Phàm nói may mà Yến Tây Lâu là "kẻ điên văn", nếu như là "kẻ điên võ", cả làng phía tây đều bị gặp họa.
Trần Quả vẻ mặt càng thêm xấu hổ.
Hoàng tam gia trách cứ ông ta làm việc không chu đáo, ông ta không có lời nào để nói.
Quả thực Đoàn gia ở Thiên Nam rất không dễ đối phó, trong mắt Trần Quả xem như là một người làm ăn, suy xét sự tình không được toàn diện lắm. Tiêu Phàm cho ông ta một "bài học" ngay trước mặt như vậy, cũng là chuyện đương nhiên.
Trần Quả đã xin lỗi, sắc mặt Hoàng Bân trở nên ôn hòa, cười ha hả, nói:
- Tiêu tiên sinh, nơi này không phải chỗ nói chuyện. Tiêu tiên sinh và các vị bằng hữu ở xa tới đây đều là khách, Hoàng tam tôi mời mọi người cùng ăn đêm, rất hân hạnh được ngài đồng ý.
Việc hôm nay, đánh cho Đoàn Khổng Tước thành như vậy, Đoàn Thất Tinh bằng lòng sao?
Tiêu Phàm cho dù đã nói rõ với Đoàn Khổng Tước, nếu không phục, cứ việc đến thủ đô tìm hắn. Nhưng thủ đô xa như vậy, Ích Đông lại là láng giềng với Thiên Nam, gần trong gang tấc, Đoàn Thất Tinh rất có thể sẽ đi tìm Trần Quả trước.
Bất kể như thế nào, phải làm rõ lai lịch của Tiêu Phàm rồi hãy nói.
Hoàng tam gia không sợ việc, nhưng cũng không muốn vô lý vô cớ mà rước họa vào thân.
Có thể chịu tiếng xấu thay cho người khác, tuy nhiên cũng phải xem tiếng xấu này có đáng hay không.
Tiêu Phàm hiểu được tâm tư của Hoàng Bân, cười nói:
- Vậy thì cảm ơn Hoàng tam gia rồi.
Trần Quả lập tức nói:
- Tam gia, mời. Tiêu tiên sinh, mời...
Ông ta gọi điện cho Hoàng tam gia, chỉ là nói rõ một chút tình hình. Dù sao không thể coi thường lai lịch của Đoàn Khổng Tước, Tiêu Phàm dường như cũng không phải loại lương thiện. Có khả năng xảy ra xung đột lớn, báo cáo với đại ca một tiếng, đó là nghĩa vụ cơ bản nhất của tiểu đệ phải làm. Không ngờ Hoàng tam gia lại đích thân từ Sơn thành chạy tới, đủ thấy Tam gia đối với ông ta rất tốt.
Chỉ cần Hoàng Bân tới Khánh Nguyên, liền cho thấy chuyện này là Hoàng tam gia đích thân chấp nhận, bất luận cuối cùng xử lý như thế nào, Trần Quả đều đã có dự liệu. Cho dù tuyên chiến toàn diện với Đoàn gia ở Thiên Nam, có Hoàng tam gia chống lưng, cũng không có gì phải sợ nữa.
Rất nhanhtrong một phòng nhỏ của nhà ăn tầng hai khách sạn Khánh Nguyên, dọn ra một bàn tiệc rượu.
Hoàng tam gia nói rõ là mời Tiêu Phàm ăn khuya, bàn tiệc này sẽ không dâng lên các món chính, dâng lên đều là đồ điểm tâm đậm hương vị của vùng tây nam. Đồ điểm tâm do đầu bếp chính của khách sạn làm, thật ra không ngon lắm, hình thức đẹp mà thôi. Muốn ăn đồ điểm tâm mang hương vị chính cống, nhất định phải đến quầy hàng lớn. Cũng may Hoàng Bân mời ăn khuya, cũng chỉ là lý do, trong lúc này, ai để ý ăn gì uống gì chứ?
Trần Quả đích thân dâng rượu cho mọi người, rượu lại là rượu ngon, rượu Mao Đài lâu năm.
Hoàng Bân nâng chén rượu lên, nói với Tiêu Phàm:
- Tiêu tiên sinh, các vị, cùng cạn một ly.
Không có nâng cốc chúc mừng, cũng không có tên gọi gì.
Chỉ chạm ly như vậy.
- Tiêu tiên sinh, xin thứ lỗi cho tôi trí nhớ tồi, vị huynh đệ này sử dụng hình như là Ngũ Lôi Chưởng?
Ánh mắt của Hoàng Bân, dừng ở trên người Yến Tây Lâu.
Từ đầu đến cuối, Yến Tây Lâu không có nói câu nào, hết thảy chỉ nghe lệnh Tiêu Phàm. Lúc Tân Lâm xử lý tên ái nam ái nữ, Hoàng Bân chưa vào, một chưởng kia của Yến Tây Lâu thật sự đãkhiến cho Hoàng Bân chấn động không nhỏ. Tuy nhiên Ngũ Lôi Chưởng mai danh ẩn tích đã mấy chục năm trên giang hồ, dù là Hoàng Bân phiêu bạt giang hồ nhiều năm, thấy nhiều biết rộng, cũng có chút không nắm chắc.
Tiêu Phàm gật gật đầu, nói:
- Hoàng tam gia, có con mắt tinh tường. Yến đại ca luyện chính là Ngũ Lôi Chưởng. Yến đại ca có bệnh trong người, không thể nói chuyện, mong Hoàng tam gia và ông chủ Trần thứ lỗi. Lần này tôi mời Đặng đại ca đến Khánh Nguyên để đổi Trân Châu biển sâu, cũng là để chữa bệnh cho Yến đại ca.
- Hả? Yến tiên sinh bị bệnh gì?
Hoàng Bân hứng thú.
Một người bệnh, lại còn có thể tung ra Ngũ Lôi Chưởng phi phàm bá đạo như vậy.
Tiêu Phàm nói:
- Yến đại ca mười năm trước trúng khí độc, hiện tại vẫn chưa loại bỏ sạch độc tố còn sót lại.
- Khí độc? Yến tiên sinh cũng là người hái thuốc?
- Đúng.
Hoàng Bân gật gật đầu, không có truy đến cùng, chuyển hướng đến Đặng Thông Thiên, nói:
- Đặng tiên sinh, vết thương của anh không sao chứ?
Đặng Thông Thiên kêu lên một tiếng buồn bực, nói:
- Tổn thương da thịt, không có vấn đề gì lớn, cảm ơn Hoàng tam gia quan tâm.
Đặng Thông Thiên cũng không phải là một người nhiều lời, hơn nữa tính tình rất không tốt. Đây vẫn là nhìn vào thân phận của nhóm bào ca tổng đà Hoàng Bân, bằng không đến nói cũng chẳng thèm nói. Đặng Thông Thiên cả đời này, chưa từng xấu mặt đến như vậy.
Tuy nhiên Đoàn Khổng Tước và tên ái nam ái nữ, cùng với bọn thủ hạ của họ thực sự có chút công phu thật, nhất là võ thuật gia truyền của Đoàn Khổng Tước, rất khó chống lại.
Hoàng Bân cũng không so đo với thái độ của Đặng Thông Thiên, có được địa vị thân phận như hiện tại, sớm đã không vì một câu nói của người khác mà vẻ mặt tức giận. Bào ca tổng đà không chỉ là đánh đơn giản như vậy. Không có chỗ hơn người, làm sao có thể quản lý anh em trên giang hồ ba tỉnh chứ?
- Tiêu tiên sinh, không biết anh trước đây đã từng quen biết với Đoàn Thất Tinh không?
Hoàng Bân trầm ngâm hỏi.
- Nghe đại danh đã lâu, chưa từng gặp mặt.
Hoàng Bân gật gật đầu, nói:
- Tiêu tiên sinh, Đoàn Thất Tinh người này, cũng coi như là người đàn ông tốt, tuy nhiên có một tật xấu, chính là đặc biệt bao che khuyết điểm. Hơn nữa Đoàn Thất Tinh rất sĩ diện, lần này sợ là sẽ không cam tâm như vậy.
Con trai độc nhất của mình gần như bị người ta đánh chết, Đoàn Thất Tinh nếu như còn có thể nén giận, vậy thì thật sự có chút xin lỗi tên tuổi "Đoàn vương gia ở Thiên Nam" to vật vã này.
Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Đoàn Thất Tinh bao che khuyết điểm, tôi cũng đã được nghe nói qua. Ông ta nếu tình nguyện đến thủ đô tìm tôi, tôi cũng không ngại nói chuyện đàng hoàng với ông ta. Tình cảm phụ tử, mọi người đều có. Nhưng quá bao che khuyết điểm, chưa chắc là chuyện tốt. Tính cách và cách làm việc như vậy của Đoàn Khổng Tước, tương lai không chắc có thể làm rạng rỡ truyền thống của Đoàn gia ở Thiên Nam.
Trần Quả không kìm nổi nói:
- Tiêu tiên sinh, Đoàn Thất Tinh nếu quả thật đến thủ đô, chỉ sợ không chỉ là muốn nói chuyện với ngài không thôi đâu. Đoàn gia ở Thiên Nam, chủ yếu là làm giao dịch ở vùng biên giới, còn kinh doanh khai thác mỏ nữa. Nghe nói qua lại với rất nhiều ông chủ của các quốc gia Đông Nam Á, quan hệ khá phức tạp.
Lời này chẳng khác gì là đang nhắc nhở Tiêu Phàm, Đoàn Thất Tinh và Đoàn gia Thiên Nam cũng không phải "người trong nước" thuần túy, cũng có qua lại với bạn bè bên ngoài biên giới. Tính ra Tiêu Phàm và "Tiêu gia" của nước cộng hoà uy danh hiển hách có chút liên quan, Đoàn Thất Tinh nếu không làm theo quy củ, cũng có chút khó lòng phòng bị.
Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, cũng nhìn không ra hắn để ý đến "quan hệ bà con" của Đoàn Thất Tinh cỡ nào.
Thấy Tiêu Phàm không muốn nói sâu đến cái đề tài này, Hoàng Bân liền nói:
- Tiêu tiên sinh, việc ngài kê đơn thuốc chữa bệnh cho lão Thất, lão Thất đã nói với tôi. Bất kể nói thế nào, lão Thất nợ ngài cái ân tình này. Lão Thất là huynh đệ với Hoàng tam tôi, ngài chữa khỏi bệnh cho anh ta, tôi rất biết ơn. Chuyện Đoàn Khổng Tước này, tôi sẽ đi tìm Đoàn Thất Tinh. Nếu ông ta nể mặt tôi, vậy thì quá tốt. Nếu ông ta không nể tình, ít nhất chuyện bên Khánh Nguyên này, chúng tôi tuyệt đối không làm phiền tới Tiêu tiên sinh nữa. Đặng tiên sinh nếu cũng là người Sơn thành, thế thì an toàn của anh ta, Hoàng tam tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Tiêu Phàm có lẽ thật sự không sợ Đoàn gia ở Thiên Nam, nhưng Đặng Thông Thiên có thể chưa chắc có suy tính như Tiêu Phàm. Nếu chẳng may Đoàn Thất Tinh giận chó đánh mèo, Đặng Thông Thiên sẽ rất nguy hiểm.
Hoàng Bân đây là thay mặt Trần Quả trả ân tình của Tiêu Phàm.
Cho dù Đoàn Thất Tinh lại bao che khuyết điểm, Hoàng tam gia đích thân ra mặt can thiệp, bảo vệ an toàn cho Đặng Thông Thiên, đoán vấn đề sẽ không quá lớn, Đoàn Thất Tinh thế nào cũng phải nể mặt Hoàng Bân.
Hoàng tam kiêng dè Đoàn gia ở Thiên Nam, Đoàn Thất Tinh chẳng phải cũng kiêng dè đại đương gia bào ca sao?
Tiêu Phàm khom người, nói:
- Cảm ơn Hoàng tam gia.
Hoàng Bân rốt cuộc không hổ là ông trùm chốn giang hồ, liếc mắt một cái là nhìn ra được. Tiêu Phàm chính xác lo lắng, chính là an toàn của Đặng Thông Thiên và những người dân làng phía tây kia. Đặng Thông Thiên quả nhiên cao cường, thêm Yến Tây Lâu càng cao cường, tóm lại chỉ có hai người. Bệnh tình của Yến Tây Lâu, chưa khỏi hẳn. Đoàn gia ở Thiên Nam nếu là trả thù ồ ạt, cũng có chút khó có thể chống lại.
Dù sao hiện tại đã là thời đại vũ khí nóng, cũng không phải là mỗi người đều mang theo bên người ám khí tuyệt kỹ như Tân Lâm, có thể ra tay trước để chiếm lợi thế.
Ân tình này của Hoàng Bân, Tiêu Phàm phải nhận.
- Tiêu tiên sinh không cần phải khách khí. Huynh đệ của Kha Lão hội chúng tôi, cái khác không dám nói, hai chữ nghĩa khí là rất coi trọng.Tiêu tiên sinh, Tân tiểu thư, Yến tiên sinh, Đặng tiên sinh, tôi lại mời các vị một ly. Hy vọng lần sau gặp lại, chúng ta vẫn có thể là bạn bè.
Hoàng Bân đứng dậy, lại nâng chén rượu lên.
Đám người Tiêu Phàm cũng đứng dậy và cụng li.
Lời này của Hoàng Bân nói rõ ràng, chuyện hôm nay cho dù đã qua, trọng trách nên gánh vác, Kha Lão hội sẽ gánh vác. Nhưng mâu thuẫn giữa Đoàn gia ở Thiên Nam và Tiêu Phàm, nhất định Tiêu Phàm phải tự mình đi giải quyết. Nếu lại dính líu đến lợi ích của Bào ca, Hoàng Bân đương nhiên phải bảo vệ người của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.