- Tam gia Trần Quả đi tới trước người đàn ông trung niên to lớn mạnh mẽ, hành lễ một cách cổ quái, thấp giọng kêu lên.
Lại nhìn đám người lão Lục, cả đám một hơi cũng không dám thở mạnh, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên vạm vỡ, vừa kính sợ lại vừa ngưỡng mộ, còn thiếu mỗi dập đầu xuống đất bày tỏ sự sùng bái thôi.
Người đàn ông trung niên vạm vỡ kia trừng mắt nhìn ông ta một cái, thấp giọng quát nói: - Làm cái gì vậy? Tỏ ý rất trách cứ.
Trên mặt nhiều vị khách lập tức lộ ra vẻ mặt cực kỳ hoảng hốt.
Bọn họ đương nhiên biết địa vị của Trần Quả Trần Thất gia ở thành phố Khánh Nguyên này, cho dù là Bí thư Thành ủy hay là Chủ tịch thành phố Khánh Nguyên cũng không dám tỏ vẻ ta đây trước mặt Trần Quả.
Người đàn ông trung niên cường tráng này chẳng lẽ là lãn đạo mới trong tỉnh sao? Nhưng người Trần Quả xưng là "Tam gia", dường như lại không giống người trên quan trường.
Cá biệt chỉ có dân giang hồ chính hiệu mới mơ hồ đoán được thân phận của người đàn ông trung niên to lớn mạnh mẽ này.
Trần Qủa mặt lộ vẻ xấu hổ, hạ giọng nói: - Rất xin lỗi, Tam gia, đều là tôi làm hỏng rồi.
Tam gia vừa "Hừ" nhẹ một tiếng, không để ý đến Trần Thất nữa, đi nhanh tới chỗ Tiêu Phàm, cao giọng nói: - Tiêu tiên sinh, xin chào, tôi là Hoàng Bân ở Sơn Thành.
Mặc dù vẫn chưa cố ý khoe ra, toàn bộ đại sảnh giao dịch vang lên tiếng lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529343/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.